Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 129

Hành động ngước nhìn vốn mang theo yếu tố làm nũng.

 

Đôi chân ở hai bên Thẩm Kiến Thanh còn cọ vào cô ấy đúng lúc, tựa cằm lên người cô ấy, trong lòng ôm hoa hồng tặng cô ấy, nói nhớ cô ấy nên đến thăm cô ấy.

 

Cô nói nhẹ tênh, chưa kể giọng điệu thăng trầm, chỉ có thể nói với tốc độ nói bình thường thôi là cô ấy đã muốn cảm tạ trời đất lắm rồi.

 

Nhưng 3 giờ bay, cộng thêm thời gian chuẩn bị trước khi lên máy bay, thể nào cô cũng phải dậy trước 7 giờ sáng.

 

Phải rồi, cô còn phải ăn đúng giờ, sẽ cần dậy sớm hơn.

 

Để rồi dọc đường đi, những chàng trai, cô gái khác nhận được lời ngon tiếng ngọt, tình cảm hồng phấn từ người yêu, còn cô chẳng có gì ngoài một kiện hành lý sẽ đưa cô đi xa khỏi người yêu và một cái hạn "ngày mai" phải rời đi.

 

...Cũng không phải.

 

Cô có một trái tim vững vàng, không tủi thân, không ồn ào, vượt ngàn dặm xa xôi để tặng một bó hồng cho người yêu thiếu mẫu mực vừa mới nhớ ra hôm nay là lễ tình nhân vài phút trước.

 

Thái độ trịch thượng của Thẩm Kiến Thanh lập tức bị nhào nặn thành cơn chua xót nóng ran trong lồ ng ngực.

 

Quả nhiên là ngốc hết thuốc chữa.

 

Chẳng biết cãi vã đã đành, cái ngày một năm chỉ có một lần, chút chua xót có thể lấy được cái mạng nhỏ của cô ấy chắc?

 

Hai bên má Tần Việt nằm gọn trong tay Thẩm Kiến Thanh, nói năng thều thào: "Giảng viên Thẩm, lùy xùy lễ chình nhân." Thế mà biểu cảm lúc nào cũng bình thản nguội lạnh.

 

Sự tương phản rõ rệt hiện ra trước mắt, người cũng đã tới.

 

Thẩm Kiến Thanh lập tức không làm bộ nổi nữa, cô ấy không nhịn được mà bật cười một tiếng, từ nhéo chuyển sang vê, giày nhào nặn mặt Tần Việt vài giây như cục bột, hai tay ôm lấy, lùi lại một bước, cúi xuống hôn lên môi cô.

 

"Chụt——"

 

Khi tách ra mang theo âm thanh.

 

Rất trong trẻo, Thẩm Kiến Thanh nghe mà sảng khoái cả tinh thần, cơn chua xót ngập tràn hóa thành mãn nguyện, tùy ý chuyển 5200, nâng cằm Tần Việt, nói: "Nhận đi."

 

Tần Việt mò điện thoại ở trong túi, bấm nhận: "521 hình như cũng là con số đặc biệt."

 

Thẩm Kiến Thanh không nhiều lời, lại chuyển thêm cho Tần Việt 5210.

 

Tần Việt chậm rãi nhận tiền, cầm điện thoại nói: "Giảng viên Thẩm, chị còn tiền không?"

 

Thẩm Kiến Thanh hậm hực: "Em phá hỏng không khí thêm chút nữa đi?"

 

Tần Việt im lặng, phủ định bằng cách lắc đầu. Cô cất điện thoại vào túi, vỗ vỗ, nói: "Thấy chị sắp khóc nên chọc chị chút."

 

"Chọc cái đầu em!" Thẩm Kiến Thanh tuyệt tình cầm một bông hồng, gõ vào trán Tần Việt nói: "Em không gây sự thì chị muốn khóc được chắc?"

 

Tần Việt bị đánh nhắm mắt lại, nhặt hoa hồng lăn trên sofa lên xem, ngậm một đoạn cành ngắn ở trong miệng, nói: "Ó ống ún on ậm oa ông?"

 

Thẩm Kiến Thanh thoạt đầu không nghe hiểu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tần Việt hồi lâu, chợt nhớ đến meme "cún con ngậm hoa" của Đàm Cảnh mình từng nhìn thấy.

 

Tần Việt vừa mới hỏi cô ấy, có giống cún con ngậm hoa không á hả?

 

Khóe miệng Thẩm Kiến Thanh giật giật, cười phớ lớ trong khu vực chờ vắng vẻ.

 

Tần Việt lặng lẽ quan sát, khuôn mặt luôn lạnh nhạt dần dần được ánh nắng chiếu rọi.

 

Một lúc sau, tiếng cười của Thẩm Kiến Thanh mới từ từ lắng xuống.

 

Thẩm Kiến Thanh dùng khăn giấy chấm chấm nước mắt, ngồi bên cạnh Tần Việt, vừa nhìn cô đã muốn cười: "Làm nũng mà tự học thành tài được đã đành, bây giờ lại còn biết mua vui, sư phụ Tần, cái đầu này của em chứa những gì vậy?"

 

Tần Việt nói: "Không biết, nhưng chắc không phải hạt óc chó đâu."

 

"Hahaha." Thẩm Kiến Thanh cười không ra hình tượng, ngả vào người Tần Việt.

 

Cô ấy yêu Tần Việt của hiện tại quá đi mất, hoạt bát đến mức khiến người ta hoài nghi rằng cô đã bị đánh tráo, cơ mà bộ dạng hờ hững điềm đạm, làm gì cũng chậm rề rề lại y xì đúc như trước kia.

 

Thẩm Kiến Thanh tin rằng tình yêu tốt đẹp có thể thay đổi tính cách của một con người.

 

Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, đưa tay về phía Tần Việt đang không thể tự đứng lên nói: "Đi, đi chơi lễ tình nhân."

 

Nói xong lại bổ sung: "Chị bận quá, quên mất hôm nay là lễ tình nhân, chưa chuẩn bị gì cả."

 

Tần Việt đáp, nói: "Vậy về phòng ngủ đi."

 

"Bốp!" Thẩm Kiến Thanh vỗ bàn tay đang đưa tới của Tần Việt, hạ giọng, "Chứa trong đầu em đúng thật không phải óc chó, chị thấy toàn là linh tinh bậy bạ."

 

Tần Việt cụp mắt xoa mu bàn tay, nói: "Em nói ngủ là ngủ nghỉ, không phải ngủ với chị."

 

"..." Dậy sớm tất bật cho đến tận bây giờ, Tần Việt hẳn đã buồn ngủ.

 

Thẩm Kiến Thanh liếc nhìn mu bàn tay ửng đỏ của Tần Việt, lấy tay che miệng hắng giọng nói: "Bây giờ là 3 giờ rồi, cố một lúc nữa đi, tối rồi ngủ."

 

Tần Việt nói: "Được."

 

Thẩm Kiến Thanh lại buồn cười, môi vừa cong lên đã bị cô ấy dằn xuống.

 

Cười nhiều sẽ hình thành nếp nhăn.

 

Cô ấy phải nhịn.

 

"Nhanh, cất đồ rồi ra ngoài hẹn hò." Thẩm Kiến Thanh thúc giục.

 

Tần Việt nhét bông hồng lẻ loi vào túi áo, ôm trọn bó hoa trong lòng, nắm lấy bàn tay Thẩm Kiến Thanh đưa tới lần nữa, được cô ấy kéo dậy khỏi sofa.

 

"Hẹn hò thế nào?" Tần Việt hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh kéo chiếc vali nặng trịch của cô nói: "Không biết."

 

"Hẹn hò ở đâu?"

 

"Chưa nghĩ ra."

 

Tần Việt kẹp hoa trên eo, bình thản nói: "Chúng ta nên về phòng ngủ đi. Ngủ với chị."

 

Thẩm Kiến Thanh dùng sức bóp tay Tần Việt: "Em bị làm sao vậy? Chữ 'được' nói ra thì bỏng miệng à, hôm nay 10 câu thì 9 câu không nói 'được', chỉ biết bốp chát với chị."

 

Tần Việt nói: "Bị bình thường sau 8 ngày không gặp chị."

 

Thẩm Kiến Thanh kéo cô vào thang máy, bỏ vali ra để quẹt thẻ: "8 ngày đã thế này rồi, sau này ở trường hết nửa học kỳ có còn sống nổi không vậy?"

 

Thẩm Kiến Thanh vừa nói xong, bả vai đột nhiên nặng trĩu, Tần Việt gục trên đó nói: "Muốn sống, giảng viên Thẩm cứu em với."

 

Thẩm Kiến Thanh ngứa ngáy vì tóc Tần Việt, hất vai đập cô một cái nói: "Nặng quá, cứu không nổi."

 

Tần Việt đưa tay ôm eo Thẩm Kiến Thanh, ấn cằm mạnh hơn: "Xem xét lại đi."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không cần, đã xem xét vô cùng rõ ràng rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh mở cửa phòng, đẩy vali vào trước.

 

"Đùng."

 

Hành lý va vào tủ quần áo, phát ra một tiếng động, chồng lên đó là tiếng Thẩm Kiến Thanh dựa vào cửa.

 

Thẩm Kiến Thanh túm cổ áo Tần Việt, kéo cô đến trước mặt, thấp giọng nói: "Kết quả xem xét của chị là: Chỉ cho em một lần cơ hội, bất kể đã ngủ chán chê mê mỏi hay chưa, đều phải ra ngoài hẹn hò với chị."

 

Tần Việt hơi khựng lại, đang phân tích ý trong lời nói của Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh cũng đã 8 ngày chưa gặp bạn gái, nào có đợi được, cô ấy buông cổ áo Tần Việt ra, tay phải men theo cổ luồn vào tóc cô, nắm nhẹ, hôn có phần lộn xộn.

 

Sau đó, Tần Việt không có cơ hội rửa tay đã đơn phương hôn "cô ấy", nắm bắt nhịp điệu mạnh nhẹ rất thành thạo.

 

Về "chỉ cho em một lần cơ hội", cô đã tìm ra một định nghĩa mới—— Mỗi khi cô ấy không kìm được mà túm chặt tóc mình, cô sẽ "có chừng mực" tách ra vài giây, hoặc là nuốt, hoặc là ho, lý do chính đáng lại chiếu lệ. Đợi cảm xúc mãnh liệt qua đi, cô sẽ quay lại bắt đầu lần nữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, mãi cho đến khi cô ấy đứng còn không vững nữa mới là tính là một lần.

 

Cô ấy dựa vào khung cửa, trong lúc căng thẳng, hỗn loạn nghĩ: Sau này nói nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu không ai kia sẽ có hàng trăm trò mèo để khiến cô ấy sống không bằng chết.

 

————

 

Gần tối, Thẩm Kiến Thanh cuối cùng cũng hoàn hồn.

 

Cô ấy ôm chăn, ỉu xìu duỗi chân.

 

Được lắm.

 

Tần-ai-đó đã thành công nắm bắt một lần cơ hội mà cô ấy trao, hành hạ cô ấy đến phế luôn.

 

Lát nữa còn hò hẹn cái nỗi gì?

 

Thẩm Kiến Thanh thở dài một hơi, nghe thấy tiếng mở cửa.

 

Tần Việt ôm bình hoa vừa mới mua đi vào, nói: "Dậy rồi à?"

 

Thẩm Kiến Thanh "ừ", tay đỡ một bên mặt nhìn cô mở bó hoa ra, cắm từng bông một vào trong chiếc bình thủy tinh trong suốt.

 

Chiều tà ghé vào qua cửa sổ, xuyên qua thủy tinh, đi qua làn nước, phản chiếu lên mặt cô, tựa như ánh nắng đang lặng lẽ chảy trôi trên khuôn mặt cô.

 

Rít——

 

Em người yêu xinh đẹp vậy mà không dắt ra ngoài khoe thì đúng là phí của giời.

 

Thẩm Kiến Thanh quyết đoán dậy thay quần áo và trang điểm.

 

"Không đi cao gót à?" Tần Việt hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh vịn một tay cô, cúi xuống móc đôi giày bệt: "Hiếm lắm mới hẹn hò một lần, đi xa hơn, kéo dài thời gian hơn không được à?"

 

Thẩm Kiến Thanh nghiêng người soi gương, đưa tay vuốt tóc, nói: "Đi."

 

Hai người ra khỏi khách sạn, hướng về phía hoàng hôn, bước đi mà không có đích đến.

 

Hôm nay trên đường nơi nơi đều là các cặp đôi, các cô tay trong tay như bao người khác.

 

Đi ngang qua một con hẻm cổ kính, Thẩm Kiến Thanh dừng bước, hỏi: "Muốn vào dạo quanh không?"

 

Từ xa, cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều cặp bạn trẻ ra vào đây để chụp ảnh.

 

Tần Việt nói: "Được."

 

Hai người rẽ vào mới phát hiện nơi đây đầy rẫy hàng quán ăn vặt.

 

Tần Việt vẫn chưa ăn tối, đi ngang qua một quầy hàng, cô kéo tay Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh quay đầu nhìn, nói: "Dầu mỡ quá, ăn nhiều nặng bụng, không thích hợp với em."

 

Đi được vài mét.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không sạch sẽ."

 

Lại một đoạn nữa.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Em ăn cay được à?"

 

Dứt lời, bên cạnh có một cặp đôi đi ngang qua, cậu trai xách 4-5 chiếc túi, còn ôm đồm thêm 2 chiếc hộp trong tay, nói với bạn gái vô cùng cưng chiều: "Muốn ăn gì thì cứ nói, anh sẽ mua hết cho em."

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Đến heo cũng đâu thể cho ăn như thế, nhỉ?

 

Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh kéo Tần Việt đang chậm một bước nhỏ, nói: "Em không giống bọn họ, em mỏng manh, yếu ớt, không ăn uống vớ vẩn được."

 

Tần Việt: "Ừ."

 

Ừ mà sao Thẩm Kiến Thanh lại chột dạ nhỉ?

 

Đã nói là hiếm lắm mới hẹn hò một lần, vậy mà cái gì cũng không chịu, có hợp lý không hả?

 

Rất hợp lý.

 

Người bên cạnh cô ấy tuy là tuổi hợi, nhưng chẳng có tí thuộc tính gì của hợi cả, nếu thật sự ăn uống thả ga, chẳng cần đợi đến nửa đêm đâu, có khi cô ấy phải đưa cô đi cấp cứu ngay luôn ấy.

 

Đúng, nhìn thôi là được rồi.

 

Thẩm Kiến Thanh vừa nghĩ vậy, bước chân liền trở nên dứt khoát, cô ấy hất cằm chỉ vào nhà vệ sinh cách đó không xa hỏi: "Đi không?"

 

Tần Việt nói: "Không đi."

 

Thẩm Kiến Thanh phải đi.

 

Trước khi sắp ra ngoài, cô ấy bất chợt nhớ ra lúc ở bên cửa do có phần kiêng dè nên không dám kêu lên, rồi tất cả cảm xúc mãnh liệt chỉ có thể trông cậy vào nhẫn nhịn và th ở dốc, cổ họng rất khô, vì vậy đã một hơi uống cạn hơn nửa ly nước mà Tần Việt để lại, thành ra bây giờ không nhẹ nhõm cho lắm.

 

Thẩm Kiến Thanh buông Tần Việt ra, vội vàng đi đến nhà vệ sinh.

 

Ra ngoài, tinh thần sảng khoái.

 

Chỉ có điều...

 

Tần Việt đâu rồi?

 

Thẩm Kiến Thanh cau mày.

 

Lúc đi cô ấy rõ ràng đã đặt Tần Việt bên cạnh trụ đã rồi mà, mới có mấy phút.

 

Thẩm Kiến Thanh lập tức lấy điện thoại ở trong túi ra.

 

Cùng lúc bấm nút gọi, Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, bất ngờ chạm mắt với Tần Việt cách đó 5m—— Trong tay Tần Việt bưng một cốc oden, thịt viên đang nghi ngút khói vừa mới được cắn vào miệng.

 

Hai người nhìn nhau từ xa.

 

Không khí bỗng ngưng kết.

 

Điện thoại bên tai Thẩm Kiến Thanh kêu "tút tút", tiếng chuông trong túi áo Tần Việt vang lên mạnh mẽ.

 

Lượt thứ hai bắt đầu, Tần Việt phản ứng lại trước, giữa ăn và không ăn, cô chọn cắn thịt viên rồi ngậm, sau đó đi đến trước mặt Thẩm Kiến Thanh, nói: "Giảng viên Thẩm, em thèm."

 

Thẩm Kiến Thanh muốn nói "Cái miệng đó của em, càng lớn tuổi càng dễ thèm ăn", lời vừa đến miệng, chợt nhớ lại những gì mình từng nói trước đó.

 

"Sau này thèm thì gọi chị đi cùng."

 

"Trông xem em hết thèm chưa rồi giải quyết hậu quả cho em."

 

Hay lắm, chính cô ấy đã cho ai kia đang trong thời kỳ nổi loạn quyết tâm để thoải mái thèm ăn.

 

Đây được coi là lấy đá đập chân mình hở?

 

Món oden toàn là thịt, hôm nay cô ấy giải quyết hậu quả cho ai kia, cho cô ăn vui vẻ, rồi ngày mai cô ấy "phù" lên.

 

Thẩm Kiến Thanh buông thõng tay cúp máy, liếc đôi má phúng phính của Tần Việt, bất động luôn rồi—— Đúng thật sự là miệng hamster, khí chất Maine Coon, chỉ riêng sự tương phản này đã đáng yêu vượt mức quy định rồi, huống chi còn biết lúc này cô ấy không muốn ngẩng đầu nên tự giác đứng dưới lề đường.

 

...Rồi sao mà mắng?

 

Ai mà nỡ mắng?

 

Nhưng chẳng phải vừa nãy cô ấy đã nói rõ ràng đồ ăn dầu mỡ không thích hợp với cô rồi mà đúng không?

 

Đang chống đối cô ấy đấy à?

 

Lại còn "thậm thà thậm thụt" cơ.

 

Cụm từ này.

 

Chẳng phù hợp với thân phận của kỹ sư Tần chút nào.

 

Thẩm Kiến Thanh sơ ý, suýt nữa không nhịn được cười.

 

Cô ấy bất động thanh sắc nghiến răng, nhìn thấy chủ quán oden đang vẫy tay về phía này.

 

"Cô ơi, cô còn chưa trả tiền mà."

 

Ô, 3 năm trước ăn dâu tây Bá Vương chưa đã, hôm nay chuyển sang ăn thịt Bá Vương luôn.

 

Sư phụ Tần vẫn xuất sắc như xưa.

 

Thẩm Kiến Thanh hắng giọng, nhéo chặt lòng bàn tay mới có thể ép mình không bật cười ngay tại chỗ.

 

"Đi trả tiền đi." Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Tần Việt lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn nút nguồn: "Hết pin rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Trùng hợp vậy sao?"

 

Tần Việt: "Trước lúc chị gọi vẫn còn 1%."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Lỗi tôi ư?"

 

Tần Việt nói: "Lỗi em. Em dùng điện thoại chẳng ra làm sao cả, quên sạc pin."

 

Rồi sao?

 

Đây có thể trở thành lý do để ăn lẩu Bá Vương à?

 

Tần Việt nói: "Em nói với bà chủ 'Bà giữ tôi lại trước đi, lát nữa sẽ có một chị gái đến chuộc, chị ấy là bạn gái tôi'."

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Có thể! Đừng làm thế được không?!

 

Làm cô ấy muốn đi chuộc ngay bây giờ rồi này!

 

Nhưng cô ấy không muốn lương thiện với những kẻ biết sai mà vẫn làm này.

 

Thế là Thẩm Kiến Thanh đưa tay vuốt tóc, bình thản nói với bà chủ cách đó không xa: "Không trả tiền đâu, bà giữ người đi."

 

"Cô gái xinh đẹp thế này, cô không cần hả?"

 

"Vâng, tạm thời không cần nữa."

 

Bà chủ cười tươi như hoa: "Được nha! Hai thằng con nhà tôi vừa đến tuổi cưới xin, lát nữa kêu về cho bọn nó chọn."

 

Bàn tay đang vuốt tóc của Thẩm Kiến Thanh khựng lại ở gáy, thầm nghĩ, cô ấy chỉ tạm thời không cần, tạm thời thôi, ăn xong lẩu oden thì vẫn là của cô ấy, được chưa hả?

 

Thẩm Kiến Thanh rất buồn phiền trước khả năng tung hứng của bà chủ.

 

Quá xuất sắc.

 

Dưới bậc thềm, Tần Việt bị bỏ rơi lặng lẽ nhìn Thẩm Kiến Thanh, cái má động đậy, lại động đậy tiếp, trắng trợn ăn lén.

 

Thẩm Kiến Thanh quay đầu nhìn thấy, khóe miệng giật giật, hoàn toàn không gồng nổi.

 

"Hahaha."

 

Này, hahaha, Tần 3 tuổi không lớn hơn được nữa đâu, tốt nhất là không nên thả ra để tốt cho mọi người.

 

Cô ấy thì, điên thì cũng từng điên rồi, chịu được kiếp nạn này nha.

 

Thẩm Kiến Thanh vừa cười vừa đi đến trả tiền.

 

Bà chủ nói: "Trẻ con lần đầu đến những chỗ như thế này chơi, nên ăn gì, nên chơi bao nhiêu thì cứ cho đi, cô không biết đâu, cô ấy đáng thương đứng đó một lúc lâu mới đi tới bảo tôi là muốn ăn thịt."

 

Vậy thì, chơi cho thỏa thích đi vậy.

 

Hôm nay cô ấy sẽ xả thân chơi cùng bạn gái.

 

Thẩm Kiến Thanh trả tiền xong, nói "cảm ơn" rồi bước quay trở lại.

 

Ngang qua một quán vỉa hè, Thẩm Kiến Thanh dừng lại, ngồi xổm xuống trước đó.

 

Bên kia, Tần Việt có thể nhai nhỏ một miếng thịt viên trong vòng 1 phút.

 

Ăn đến viên thứ 3, Thẩm Kiến Thanh cuối cùng cũng quay lại, một tay cầm điện thoại, tay kia đút túi quần, nói: "Được ăn thịt rồi, vui không?"

 

Tần Việt nói: "Vui."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Chị cũng muốn vui."

 

Thẩm Kiến Thanh bước lên bậc thềm, từ trong túi lấy ra một chiếc dây buộc tóc—— Rất mảnh, màu đen, trên đó có hai chiếc tai mèo lông xù.

 

Tần Việt nhìn, thuần thục cúi đầu trước Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, không chỉ là vui, mà tưởng chừng như sắp nở gan nở ruột.

 

Hỏi thử, còn ai có bạn gái tuyệt vời như vậy không?

 

Chỉ có cô ấy thôi.

 

Thẩm Kiến Thanh thành thạo buộc tóc cho Tần Việt, rồi lại lấy chì kẻ mày từ trong túi ra, vẽ vài đường ria lên mặt cô.

 

Vẫn còn thiếu ở đâu đó.

 

Thẩm Kiến Thanh quan sát vài giây, búng ngón tay một tiếng trong trẻo, giơ tay dùng ngón cái xoa xoa môi.

 

Hôm nay cô ấy tô son lì, chỉ có thể xoa ra một ít, vừa đủ làm cho đầu mũi Tần Việt ửng đỏ.

 

Chậc.

 

Dù sao thì bạn gái vẫn giỏi hơn, hồi ở bệnh viện, cọ son môi cô ấy, bôi lên mũi, giả làm mèo kêu, cô ấy lập tức hết giận; bây giờ cô ấy tự xoa xoa, bôi bôi, lễ tình nhân không chút lãng mạn, tình cảm và bất ngờ nào dường như đã trở nên hoàn hảo.

 

Thẩm Kiến Thanh ngắm nhìn, trong lòng thầm nghĩ, bố già có thể khiến đội nhóm hóa hổ mọc cánh gì gì đó, để hết cho người ngoài đi, về bên cô ấy, cô ấy chỉ muốn ngắm nhìn cô dễ thương đáng yêu, kéo cô chơi đùa, nghịch ngợm mà thôi."

 

Thẩm Kiến Thanh lau lau ngón tay còn sót lại son nói: "Kêu một tiếng đi."

 

Tần Việt: "Meo——"

 

Xem đi, đây mới là Tần Việt chỉ thuộc về riêng cô ấy.

 

Kinh qua bệnh tật giày vò, cũng từng gục ngã trong được và mất, nhưng giờ đây, vẫn thuần khiết như thuở gặp gỡ trong văn phòng tồi tàn của viện phúc lợi, làm đại gì đó cũng có thể khiến cô ấy bật cười haha.

 

Dư quang liếc thấy có người đang nhìn Tần Việt, Thẩm Kiến Thanh gẩy gẩy cái tai ở trên đầu cô, nói: "Đi trên đường như vậy, không sợ xấu hổ à?"

 

Tần Việt chọn một viên thịt đẹp mắt, nhúng vào nước lẩu, bình thản nói: "Chọc cho bạn gái vui, cần gì mặt mũi."

 

Thẩm Kiến Thanh vui vẻ.

 

Cô ấy thật sự, thật sự rất thích yêu người này.

 

Làm gì lúc nào cũng thoải mái.

 

Trưởng thành mà trẻ con.

 

Tại một khoảnh khắc nọ, trong lòng cô ấy gần như sinh ra một loại ảo giác, có lẽ là ông trời thương cô ấy nên mới cho một người có tính cách mâu thuẫn một cách hoàn hảo như Tần Việt ra đời, đến để bù đắp những mất mát trong nửa đầu cuộc đời cô ấy, mang đến niềm vui bất tận cho cô ấy trong nửa đời sau.

 

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười nhìn Tần Việt, nói: "Việt à, chúc mừng lễ tình nhân."

 

Tần Việt dùng đầu lưỡi đẩy thịt viên đang ăn dở sang một bên, nói: "Chúc mừng lễ tình nhân."

 

"Ngày mai chị đưa em ra sân bay."

 

"Ừ."

 

Nghĩ đến chia ly, vành mắt Thẩm Kiến Thanh không kìm được mà ươn ướt, nhưng vẫn mỉm cười nhắc nhở: "Nhớ phải đi sớm về sớm."

 

Tần Việt nói: "Được."

Bình Luận (0)
Comment