【Dòng thời gian là 8 năm sau】
Công ty của Thẩm Kiến Thanh đã vươn lên dẫn đầu trong ngành, đúng như kỳ vọng ban đầu của cô ấy.
Còn Tần Việt, hơn 4 năm trước, gia nhập công ty ngay sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, bắt đầu từ kỹ sư trung cấp, đến bây giờ đã 35 tuổi, là người phụ trách kỹ thuật của nhóm phần cứng B.
Các cô mỗi người làm việc ở tầng trên, tầng dưới; mối tình mà ai ai trên mạng cũng biết một thời dần dần trở thành "truyền thuyết" bí ẩn.
Hôm nay là thứ 7, nhóm B vẫn còn một vài người đang tăng ca.
Đều là thạc sĩ mới tốt nghiệp, tuổi tác không có gì ngại ngùng, ra ngoài thì không có người yêu, ở nhà thì bố mẹ rầy la, thà rằng đến đây tăng ca để tích lũy thành tích.
Cổ Nghĩa Minh đang chỉnh bảng nửa chừng thì không chỉnh tiếp được nữa, ngắt điện, đi tìm Ngụy Hải Dương cũng gia nhập công ty vào hè năm nay để nhờ giúp đỡ: "Giúp tôi thay linh kiện chính đi."
Cổ Nghĩa Minh là lập trình viên đơn thuần, không giỏi mảng hàn cho lắm.
Ngụy Hải Dương bấm Ctrl+S 3 lần liên tiếp, lưu mã, cầm lấy bảng xem 2 giây rồi dứt khoát trả về nói: "Bảng chính xác đó anh trai, cái này thật sự không được đâu."
Cổ Nghĩa Minh nhìn quanh một vòng văn phòng, nói: "Thử chút đi mà, đến tăng ca hôm nay chỉ có cậu biết cầm mỏ hàn thôi."
"Thử chút cũng không được."
"Vậy chẳng phải hôm nay tôi đến đây vô ích rồi hay sao?"
Ngụy Hải Dương lịch sự an ủi: "Tiến độ của anh đâu có chậm, vô ích thì thôi. Mà kể cả có chậm thì sếp của chúng ta cũng đâu mắng anh té tát trong cuộc họp giống quản lý Thôi bên cạnh, anh sợ cái gì?"
Cổ Nghĩa Minh thở dài: "Chính vì sếp chúng ta không bao giờ chửi mắng, lại còn tranh thủ thời gian của mình để đào tạo chúng ta, tôi mới càng không dám làm ăn qua loa đấy, tự dưng day dứt, cảm thấy có lỗi với sự tận tâm của cô ấy."
Ngụy Hải Dương nhớ đến khuôn mặt không biết "giận dữ" là gì của Tần Việt, mở miếng: "À—— Ai mà không vậy——"
Thao túng chốn công sở không phrai hiếm, các lãnh đạo có phong cách mạnh mẽ cũng không phải thiểu số, tuy nhiên, trên thực tế, phong cách lãnh đạo kiểu qua lại: kết hợp giữa kiểu phóng khoáng cho phép tập thể tự quyết định, kiểu phục vụ luôn nghĩ cho tập thể với kiểu lôi cuốn nói chuyện bằng thực lực như của Tần Việt mới dễ dàng khiến những người dưới quyền đi theo cô, phục tùng cô trong vô thức, sau đó cam tâm tình nguyên vô thức bán mạng vì cô.
"Hay là anh gọi cho anh Trương đi? Nhà anh ấy cách công ty có 2 dãy phố thôi." Ngụy Hải Dương đề nghị.
Cổ Nghĩa Minh thẳng thừng bác bỏ: "Vợ anh Trương mới sinh, tổng giám đốc Đồng còn thay mặt tổng giám đốc Thẩm đích thân đến đưa lì xì, bảo anh ấy về nhà chăm vợ cơ, tôi làm sao mặt dày gọi được?"
Nói xong, Cổ Nghĩa Minh thõng vai, tiu nghỉu nói: "Tôi nhận lương cao như thế mà ngay cả một con chip cũng chẳng thay được, đả kích quá lớn."
Ngụy Hải Dương cũng không thay được cảm giác bị nói bóng gió, cậu ta gãi đầu nói: "Mỗi ngành mỗi nghề mà, hai chúng ta là coder, chưa kể, hai chúng ta tốt nghiệp còn chưa được nửa năm, thiếu sót là chuyện bình thường."
Cổ Nghĩa Minh nói: "Sếp có vậy đâu."
Ngụy Hải Dương: "Ớ."
"Cậu chưa nghe nói à?"
"Nghe nói gì?"
"Sếp cũng vào công ty chúng ta ngay sau khi tốt nghiệp, nhưng cô ấy gì cũng biết, vừa đến đã giúp giám đốc Hà hoàn thành dự án đổi mới năm đó, còn mang về giải thưởng xuất sắc về bằng sáng chế đầu tiên cho công ty chúng ta nữa."
"Má ơi! Đây là giải thưởng cao nhất trong lĩnh vực bằng sáng chế của nước mình mà!"
"Đúng rồi, tôi thấy cô ấy chẳng có thiếu sót gì cả."
"Không những không thiếu sót, mà còn mạnh đến đáng sợ cơ." Ngụy Hải Dương xoa xoa lông tơ trên cánh tay nói: "Năm nay cô ấy cũng chỉ mới 35."
Ngụy Hải Dương dứt lời, phía sau truyền đến một âm thanh yếu ớt: "Quản lý Tần không giống với chúng ta, cô ấy là người sống trong truyền thuyết, đừng so sánh."
Ngụy Hải Dương và Cổ Nghĩa Minh sững sờ, ăn ý ngoảnh lại.
Vương Tòng Học bình chân như vại uống một ngụm nước kỷ tử, nói: "Các cậu dám tin quản lý Tần thậm chí còn chưa từng học đại học chính quy, mà từ trung cấp thi thẳng lên tiến sĩ của Đại học Giang Bình không?"
Hai người ớn lạnh sống lưng.
Ngụy Hải Dương quay người, gác một chân lên ghế, vội nói: "Thật hả?"
Vương Tòng Học: "Đảm bảo thật 100%."
Cổ Nghĩa Minh hỏi: "Sao sếp không học đại học? Năng lực của cô ấy mạnh như thế, chắc là không phải thi trượt đâu."
Ngụy Hải Dương: "Đúng, đúng, đúng, mạch điện, xử lý tín hiệu số, xử lý hình ảnh, vật lý, truyền thông sợi quang, kể cả tiếng Anh, toán học của sếp đều siêu giỏi, không thể nào học kém được, vậy rốt cuộc tại sao không học đại học chứ?"
Vương Tòng Học bình thản uống nước, hồi lâu sau mới nói: "Truyền thuyết sở dĩ là truyền thuyết, chính vì chúng ta đến sau nên chẳng có ai biết chân tướng."
Ngụy Hải Dương: "Xì——"
Cổ Nghĩa Minh: "..."
"Chẳng lẽ trước kia là giang hồ, sau đó cải tà quy chính?" Ngụy Hải Dương giàu trí tưởng tượng.
Cổ Nghĩa Minh không dám hùa theo.
Vương Tòng Học nói: "Ai cũng có quá khứ, tốt hay xấu cũng không đến lượt chúng ta đánh giá, tôi chỉ biết, quản lý Tần bây giờ là chuyên gia kỳ cựu duy nhất dưới 40 trong công ty chúng ta, hôm nay dẫn dắt đội ngũ đi thuyết trình thành quả nghiên cứu mới nhất về hình ảnh phân giải cao mục tiêu không gian tại Viện Hàng không Vũ trụ."
Ngữ điệu của Vương Tòng Học rất bình thường, nhưng nói ra lại có cảm giác đinh tai nhức óc.
Đó là Viện Hàng không Vũ trụ—— Viện Nghiên cứu Hệ thống Công trình, mọi công nghệ đều phải ở mức tiên tiến nhất mới có thể phối hợp đến mức tuyệt đối không phạm sai lầm.
Còn Tần Việt, trẻ tuổi, thư thái, đã là chủ nhân của công nghệ hàng đầu.
Ngụy Hải Dương hét lớn một tiếng, nói: "Khi nào tôi mới làm được như sếp nhỉ?"
Vương Tòng Học và Cổ Nghĩa Minh nhìn nhau, người sau điềm đạm nói: "Chúng ta là nhân tài chuyên nghiệp, sếp là chiến binh toàn diện, muốn được như cô ấy, chắc cả đời này không có khả năng đâu."
Ngụy Hải Dương nhoài lên lưng ghế r3n rỉ, hồi lâu mới quẳng mình vào ghế, yếu ớt nói: "Chênh lệch giữa người với người đấy."
"Sếp, hãy nhận của em một lạy!" Ngụy Hải Dương bỗng phát rồ, dọa cho hai người kia ngơ ngác nhìn nhau, giống như đang nhìn kẻ ngốc.
Bên kia, Tần Việt vừa ngồi trong phòng họp của Viện Hàng không Vũ trụ, đột nhiên ho một tiếng: "Khụ."
Kỹ sư trưởng Điền của Viện Hàng không Vũ trụ lo lắng hỏi: "Lại không khỏe sao?"
Tần Việt lấy máy tính từ trong túi ra, nói: "Không, mấy ngày nay đột nhiên hạ nhiệt độ, chưa kịp thích ứng."
Kỹ sư trưởng Điền lắc đầu nói: "Sức khỏe của cô ấy, nổi tiếng khắp ngành rồi."
"Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần không phải mùa đông thì quản lý Tần của chúng ta chỉ đi chậm, ăn chậm, làm gì cũng chậm, vẫn khỏe mạnh mà." Kỹ sư cao cấp Lưu Đỉnh đi cùng Tần Việt cười nói.
Kỹ sư trưởng Điền nói: "Tôi cũng có nghe qua, nếu không thì tổng giám đốc Thẩm đã chẳng cho cô ấy làm việc vào cả cuối tuần."
Lưu Đỉnh: "Hahaha, chuyện này ông cũng biết cơ à?"
Kỹ sư trưởng Điền: "Mùa đông năm ngoái, tôi ra Bắc tham gia một hội nghị học thuật, vừa may chứng kiến."
"Ồ?"
"Tổng giám đốc Thẩm của các anh nghe nói Tiểu Tần không khỏe nên vội vàng từ Giang Bình chạy đến ngay trong đêm, để Tiểu Tần dựa vào người cô ấy từ lúc cuộc họp bắt đầu đến khi kết thúc, tiệc tối cũng không rời nửa bước."
"Không hổ danh là tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi, nắm giữ cả tình yêu lẫn sự nghiệp."
"..."
Trong phòng họp đông người, ồn ào huyên náo, lấn át tiếng ho của Tần Việt và những lời bàn tán liên quan đến cô.
Đến giờ, Tần Việt nhấp một ngụm nước để cổ họng trơn tru, nói: "Kỹ sư Điền, bắt đầu được chưa?"
Kỹ sư trưởng Điền nghiêm túc: "Bắt đầu đi."
Tần Việt ra hiệu cho Lưu Đỉnh phóng to PPT, đứng dậy đi ra trước máy chiếu.
Thân hình cô cao gầy, nhất cử nhất động chậm rãi, tay áo xắn lên và cổ áo được nới lỏng hai cúc trông khá tùy ý, quần áo là lượt tinh tươm lại thoát ly khuôn mẫu "xuề xòa" của các nhà phát triển trong mắt mọi người, rất thu hút ánh nhìn.
"Xin chào mọi người. Tôi là kỹ sư Tần Việt của công nghệ Thanh Dương, hôm nay có mặt tại đây để chia sẻ với mọi người một phương pháp xử lý ảnh độ phân giải cao dành cho các mục tiêu không gian, ứng dụng trong hệ thống radar..."
Giọng Tần Việt trầm ấm, vững vàng, qua micro, dẫn dắt mọi người hòa vào tiết tấu của mình ngay từ khi bắt đầu.
...
Cuộc họp kéo dài đến 12 giờ rưỡi thì kết thúc, kỹ sư trưởng Điền đích thân mời Tần Việt và những người khác dùng bữa.
Ra khỏi khách sạn, Tần Việt nói: "Hôm nay vất vả rồi, các anh về thẳng nhà hay vẫn còn sắp xếp khác? Xe tôi chở được 3 người."
Lưu Đỉnh vội nói: "Không cần, không cần đâu, lát nữa bọn tôi ké xe của kỹ sư Trần."
"Đúng, xe tôi nhét đủ mà." Kỹ sư Trần nhìn sắc mặt có phần nhợt nhạt của Tần Việt nói: "Cô mau về nghỉ ngơi đi, hôm nay đã chạy đôn chạy đáo cả buổi sáng rồi, tôi nghe cô ở phía sau cứ ho mãi thôi."
"Không sao." Tần Việt nói: "Vậy tôi để mọi người tự nhiên nhé."
Lưu Đỉnh: "Ừ, ừ, cô mau về đi."
Tần Việt quay người ra về dưới ánh nhìn chăm chú của vài người, đi đến bãi đỗ xe.
Trên xe, Tần Việt bật điều hòa trước tiên, sau đó nghiêng người, mở hộc găng tay ở ghế phụ ra.
Bên trong quả nhiên có thuốc ho.
Mấy năm nay, cứ vào đông, Thẩm kiến Thanh sẽ chuẩn bị những loại thuốc thường dùng trong túi của mình và túi của Tần Việt, mang theo bên mình, nếu đi công tác, không thể đi làm cùng Tần Việt thì cô ấy vẫn sẽ kiểm tra ghế phụ của Tần Việt, có thuốc thì sẽ giúp cô để ở phía ngoài cùng, không có thì sẽ bổ sung thêm.
Thẩm Kiến Thanh lấy ra uống một viên, dựa vào ghế kiểm tra điện thoại suốt cả buổi sáng chưa xem qua.
Trong nhóm WeChat công ty của nhóm B có không ít tin nhắn.
Tần Việt uống nước nóng, bình thản lướt lên.
Nhìn thấy tin nhắn cầu cứu mà Cổ Nghĩa Minh gửi từ nửa tiếng trước nhưng chỉ nhận được sự thương cảm, không có ai đến được, cô bấm trả lời: 【Khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến công ty.】
Trong nhóm im ắng vài giây rồi lòi ra một đống người, ai cũng kêu gào đòi đến công ty.
Cổ Nghĩa Minh vừa buồn vừa tức: 【Mấy người đó, vừa nãy chẳng phải đều nói là không đến được hay sao? Tại sao sếp đến một cái là mấy người lại đến được?!!!】
Ngụy Hải Dương ở ngay cạnh Cổ Nghĩa Minh, nhưng vẫn đòi trả lời cậu ta trong nhóm: 【Anh và sếp giống nhau được chắc? Đến vì anh thì đó là làm việc, đến vì sếp thì là mở mang kiến thức.】
Bên dưới toàn là "hahaha".
Tần Việt nhìn một lúc, nói trong nhóm: 【Chỉ hàn mấy con chip thôi, không có kiến thức gì cho mọi người mở mang cả, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi thoải mái đi, sang tuần sẽ dành thời gian để giảng giải cho mọi người về công nghệ MIMO quy mô lớn.】
Trả lời xong, Tần Việt trực tiếp tắt điện thoại, bỏ vào ngăn đựng cốc.
Cô không cần xem cũng biết các cô cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn năng động trong nhóm sẽ phấn khích đến thế nào vì tin tức này.
Khi họ gia nhập công ty, về cơ bản là cô ấy đã tham gia phỏng vấn vòng cuối, biết rõ rằng họ đến Thanh Dương không chỉ vì mức lương hàng đầu, mà còn muốn bắt đầu lý tưởng sự nghiệp của mình từ đây, vậy nên dù bận rộn đến mấy, cô vẫn sẵn lòng giảng giải thật nhiều.
Cô cũng từng trẻ, vì người nhà, vì tình yêu, mang trong mình những chấp niệm không thể gọi là "lý tưởng" mà vươn lên.
Khi đó mọi việc cô đều phải dựa vào chính mình, rất khổ.
Bọn họ, không cần.
Giảng viên Thẩm đã chuẩn bị sẵn cho họ một bệ đỡ, cũng mời chào một nhóm người mà họ có thể có thể "dựa dẫm".
Tần Việt cất hộp thuốc vào hộc găng tay, lái xe về công ty.
Khi đi lên, Cổ Nghĩa Minh đã đợi sẵn ở bàn gá hàn.
Nhìn thấy Tần Việt đi vào, Cổ Nghĩa Minh vội vàng kéo ghế ra nói: "Mời sếp ngồi."
Tần Việt vắt áo khoác ở một tay đi tới, thỉnh thoảng cúi đầu ho một tiếng.
Cổ Nghĩa Minh hỏi: "Sếp bị bệnh hả?"
"Không." Tần Việt ngồi xuống nói: "Thay U3 à?"
Cổ Nghĩa Minh kinh hãi: "Sao sếp biết?!"
Tần Việt cầm súng khò lên chỉnh nhiệt: "Căn cứ vào mô tả của cậu trong nhóm để phân tích mạch điện."
Cổ Nghĩa Minh: "Em chỉ nói có một câu là tín hiệu tương tự không phát ra được thôi mà!"
Tần Việt nói: "Đủ rồi."
Cổ Nghĩa Minh lắp bắp hồi lâu, nói: "Đây chính là sức hút của phần cứng ư?"
"Khụ." Tần Việt dùng mu bàn tay che miệng, ho một tiếng rồi bắt đầu gỡ chip, "Muốn học thì tôi có thể dạy cậu."
Cổ Nghĩa Minh gật đầu lia lịa: "Muốn ạ!"
Tần Việt: "Ừ. Tìm giúp tôi U3 mới."
Cổ Nghĩa Minh: "Vâng!"
Không đợi Cổ Nghĩa Minh thò tay, Ngụy Hải Dương đã đặt hộp thiết bị mở sẵn ở cạnh tay Tần Việt.
Sau đó kề sát đầu Cổ Nghĩa Minh, xem mà mắt chữ A, miệng chữ O.
Đạ mú, cái kỹ thuật này!
Ngụy Hải Dương kích động, thiếu điều hét lên.
Ngụy Hải Dương nhéo cánh tay Cổ Nghĩa Minh, dùng ánh mắt nói: "Sếp không phải chuyên gia kỳ cựu cấp cao hay sao? Chuyên gia kỳ cựu nào mà hàn giỏi cỡ đó?! Không phải tất cả đều ngồi lý luận cả ngày hay sao?!"
Cổ Nghĩa Minh bị nhéo đến nhe răng trợn mắt, trả lời bằng ánh mắt: "Làm sao tôi biết được?!"
Hai người nhìn nhau 3 giây rồi đồng loạt nhìn về phía Vương Tòng Học.
Vương Tòng Học cầm điện thoại lên, gõ gõ vào màn hình.
Ngụy Hải Dương dứt khoát lấy điện thoại ở trong túi ra.
Vương Tòng Học: 【Nghe nói quản lý Tần trước đây từng là thợ hàn trong một nhà máy lớn.】
Ngụy Hải Dương: 【???】
Ngụy Hải Dương: 【Chu choa mạ ơi, đây đúng thật là thêu dệt!】
Sếp của cậu ta rõ ràng là vì tinh tú trên trời cao mà!
Ô, phải rồi, sếp của cậu ta thậm chí còn chưa học đại học tử tế, không dễ tìm một công việc đàng hoàng.
Cơ mà! Vẫn rất vô lý!
Lấy đâu ra người từng trải như thế, mà lại vô dục vô cầu như sếp của cậu ta?
Chẳng phải đều vò đầu bứt tóc để mà kiếm tiền hay sao??
"Khụ."
Tần Việt ho một tiếng, Ngụy Hải Dương lập tức cất điện thoại, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh xem cô làm việc.
Xem được 2 giây, đột nhiên say sưa.
Ôi~~~
Sao mà lại có người vừa đẹp vừa ngầu, vừa yếu vừa mạnh thế nhỉ?
Ôi~~~
Sức sát thương từ cảm giác mâu thuẫn trên người sếp của cậu ta quá mạnh.
Ôi~~~
"Ngụy Hải Dương." Tần Việt đã thay chip xong đứng dậy, nhìn Ngụy Hải Dương có biểu cảm kỳ quái, gọi cậu ta, hỏi: "Cậu sao thế?"
Ngụy Hải Dương câu chữ đanh thép: "Em chỉ đang chiêm ngưỡng thôi ạ!"
Tần Việt ho một tiếng, ánh mắt bình thản rời khỏi người cậu ta, quay sang Cổ Nghĩa Minh: "Đi thử đi, khụ, lên điện trước để làm nóng máy, ổn định rồi hẵng kiểm tra."
Cổ Nghĩa Minh liên tục nói: "Vâng vâng vâng."
Cổ Nghĩa Minh chạy vút về chỗ làm của mình.
Tần Việt co chân dựa vào cạnh bàn, lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Kiến Thanh đang đi công tác: 【Giảng viên Thẩm, Giang Bình giảm nhiệt rồi, hai ngày nay em hơi ho.】
Phía Thẩm Kiến Thanh không hồi âm, hẳn là đang bận.
Tần Việt bèn cất điện thoại, nghiêng người cầm áo khoác, đi tới bên cạnh Cổ Nghĩa Minh hỏi: "Sao rồi?"
Cổ Nghĩa Minh vui mừng quá đỗi: "Được rồi ạ! Cảm ơn sếp!"
Tần Việt đáp lại rồi nói: "Tôi lên tầng nghỉ ngơi một lát, có gì thì gọi cho tôi."
Cổ Nghĩa Minh: "Vâng, vâng!"
Cổ Nghĩa Minh nhìn Tần Việt rời đi.
Ngụy Hải Dương đi tới, khó hiểu nói: "Lên tầng nữa không phải là mấy phòng như tài vụ, nhân sự, à, còn có cả văn phòng ban lãnh đạo nữa, sếp đi lên thì nghỉ ngơi ở đâu?"
Cổ Nghĩa Minh nhìn cậu ta, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Hai người trao đổi tâm tư một lần nữa rồi ăn ý quay đầu nhìn Vương Tòng Học.
Vương Tòng Học: "Văn phòng của tổng giám đốc Thẩm đó."
"Hả??" Hai người đồng thời trố mắt.
Vương Tòng Học dựa về sau, ung dung thong thả lắc lư, nói: "Các cậu không biết à, giang hồ vẫn còn một truyền thuyết nữa."
"Truyền thuyết gì?"
"Quản lý Tần là bạn gái của tổng giám đốc Thẩm."
"???"
"Đm!!!"
Sảnh thang máy, bàn tay vừa mới bấm "lên" của Tần Việt run lên, quay đầu nhìn về phía khu văn phòng nhóm B.
"Ting."
Thang máy xuống rất nhanh.
Tần Việt chậm rãi đi vào, dựa vào thành thang máy nghĩ, phỏng vấn tuyển dụng mùa xuân năm sau phải thêm một điều kiện: Tính cách điềm đạm.
Bây giờ nhóm B quá ồn ào, ồn đến độ cô đau cả tai.
Tần Việt ra khỏi thang máy, đi thẳng đến cuối, mở cánh cửa văn phòng Thẩm Kiến Thanh đang đóng chặt ra.
Văn phòng Thẩm Kiến Thanh có một chiếc sofa rất lớn.
Tần Việt tìm thấy chăn lông ở trong tủ bàn làm việc của cô ấy, ôm vào lòng, nhìn bức ảnh chụp chung trên bàn một lúc. Chụp khi các cô đến du lịch Venice 2 năm trước, Thẩm Kiến Thanh bế cô lên, xoay vòng trong những ngọn sóng dưới nắng chiều.
Sau khi ngủ, Tần Việt lại mơ thấy cảnh tượng ấy, cô mặc một chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, hai tay vịn vai giảng viên Thẩm, trong thế giới đang xoay chuyển, cô nhìn cô ấy—— Quang ảnh và góc độ tựa tranh vẽ, khuôn mặt không thấy dấu vết năm tháng của giảng viên Thẩm lập lòe trong ánh sáng và bóng tối, cười lớn nói: "VIỆT ƠI, CHỊ YÊU EM! CHỊ! YÊU! EM! THẨM KIẾN THANH YÊU EM!"
Hàng mi khép chặt của Tần Việt khẽ run, được tình yêu mà Thẩm Kiến Thanh muốn cho cả thế giới nghe thấy đánh thức, tim đập rất nhanh, cô chẳng cần nín thở cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
Sau đó bên cửa sổ vang lên một tiếng cười: "Mơ thấy gì mà tim đập cỡ đó?"
Tần Việt sững sờ, mở mắt ra.
Trong sắc đêm mịt mờ cạnh cửa sổ sát sàn, Thẩm Kiến Thanh đáng lẽ ra đang đi công tác cầm một ly rượu trong tay, ghé lại gần nói: "Mơ thấy chị chăng?"