"Mơ thấy chị à?"
Tiếng cười đặc sệt mang theo hơi men của Thẩm Kiến Thanh khác hẳn với giọng điệu dứt khóa trong mơ, lọt vào tai Tần Việt mà không hề báo trước, giống như một con chuồn chuồn cánh mỏng chạm nhẹ vào mặt nước phủ đầy lá sen, thoạt nhìn thì yên ả êm đềm, nhưng thực chất lại gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Tần Việt chống sofa ngồi dậy, tim vẫn đập dữ dội: "Sao lại về sớm?"
Thẩm Kiến Thanh buông tay xuống, ly rượu ngửa lên, được cô ấy tùy ý kẹp giữa hai ngón tay, khoan thai đi tới: "Có người kể khổ với chị trên WeChat, chị không về sớm mà được à?"
Thẩm Kiến Thanh ngồi lên bàn trà đối diện Tần Việt, tự nhiên bắt chéo chân, chiếc giày cao gót lơ lửng chạm vào bắp chân Tần Việt.
"Uống thuốc ho rồi à?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Tần Việt: "Ừ."
"Có nghiêm trọng không?"
"Hôm nay nói nhiều, hơi hơi."
Thẩm Kiến Thanh cúi người về trước, cẳng tay chống lên đầu gối, nhìn vào mắt Tần Việt trong bóng tối nói: "Ngày mai không được ra khỏi cửa nửa bước, ngoan ngoãn ở nhà cho chị."
Tần Việt suy nghĩ, ngày mai vừa vặn cũng không có việc: "Được."
Thẩm Kiến Thanh khẽ cười ngắn một tiếng, lắc ly rượu trong tay, đưa lên môi.
Trong màn đêm, Tần Việt rõ ràng không nhìn rõ màu môi của cô ấy, nhưng lại có một ảo giác hừng hực, hòa quyện với hương thơm thuần khiết của rượu vang, cổ họng cô ấy chuyển động, phát ra âm thanh nuốt mờ ám trong căn phòng yên tĩnh.
Bàn tay đặt bên viền sofa của Tần Việt nhẹ nhàng ghìm lại.
Thẩm Kiến Thanh uống hết rượu, cẳng tay hạ xuống, mở miệng, hương rượu nhè nhẹ vẫn còn sót lại trong hơi thở khi nhả chữ: "Nếu không phải Đồng Hà ở trong nhóm của em, hôm nay cho chị xem tin nhắn nhóm, chị còn chẳng biết sức hút của quản lý Tần nhà chúng ta đã lớn đến mức khiến biết bao người sẵn sàng đến công ty vào cuối tuần, chỉ để chiêm ngưỡng phong thái của em ta đâu đấy."
Tầm mắt Tần Việt rời khỏi đôi môi Thẩm Kiến Thanh, nhìn vào mắt cô ấy: "Người trẻ thích hóng hớt mà."
Lông mày được tỉa tót tinh xảo của Thẩm Kiến Thanh nhướng lên: "Sao chị lại thấy bạn gái của chị quá đỗi thu hút người khác thế nhỉ?"
Bàn tay rảnh của Thẩm Kiến Thanh giơ lên, đầu ngón tay di chuyển từ cằm Tần Việt lên trên, lòng bàn tay ấm áp khẽ vu0t ve sườn mặt tinh tế của cô."
8 năm rồi, mọi người đều đã thay đổi ở những mức độ khác nhau—— Quan Hướng Thần từ thợ nghề chỉ biết kiểm tra, trở thành tổ trưởng kiểm tra dám nói chuyện tự tin trước toàn bộ phòng ban; Đàm Cảnh trở thành tiền bối, không còn gửi cô ấy thư cầu cứu nữa; Đồng Hà vốn chỉ tập trung vào kỹ thuật, bây giờ đã có tầm nhìn và mục tiêu của người quản lý; còn cô ấy...
Ngón tay cái Thẩm Kiến Thanh xoa má Tần Việt, nghiêng đầu hôn cô.
Còn cô ấy cũng đã hoàn toàn rời bỏ kỹ thuật, rời bỏ những tàn dư của thân phận giảng viên, trên người chỉ có sự khôn khéo của một doanh nhân.
Họ đều bị thời gian thúc giục phải thay đổi, thích ứng ngay tức thì.
Chỉ có Tần Việt là không thay đổi.
Cô vẫn chậm chạp như thế, vẫn hờ hững như thế, vẫn bận rộn như thế—— Khác biệt là, trước kia bận rộn ở dưới đáy xã hội, vì sống sót; còn hiện tại cô làm công việc khó nhất, tạo ra giá trị cao nhất cho công ty, bệnh tật, ho khan, vẫn phải đích thân dẫn dắt mọi người chạy đôn chạy đáo, bởi ở cái tầm mà cô đứng, đã có rất ít người có thể thay thế hoàn toàn.
Cô như vậy dường như còn mệt mỏi hơn cả xưa.
Hôm nay, vừa nhìn thấy tin nhắn, cô ấy đã thấy xót xa, không ăn trưa, tăng ca xử lý xong những việc cô ấy buộc phải xử lý rồi lập tức đáp chuyến bay trở về.
Quay về chỉ thấy cô toàn thân mệt mỏi nằm trên sofa, ngay cả khi cô ấy cúi đầu hôn lên quầng thâm dưới mắt cũng không tỉnh.
Nhưng lại không thể phủ nhận rằng, Tần Việt đã đứng đầu ngành càng ngày càng quyến rũ, càng ngày càng thu hút ánh nhìn của cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh thoáng thu xếp cảm giác xót xa, hơi cách xa Tần Việt ra, hơi thở nóng bừng giữa môi phả vào cô: "Ngày nào cũng bận vậy, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi, mệt không?"
Khi hơi thở Tần Việt không ổn định, cụp mắt ho khan, Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu hôn lên cạnh cổ cô, "Nói thật."
Thần kinh mẫn cảm của Tần Việt chạm vào môi Thẩm Kiến Thanh, ánh mắt lay động rồi ngước nhìn: "Bận, nhưng không mệt."
Thẩm Kiến Thanh cười, ngẩng đầu: "Nói thế không thấy mâu thuẫn à?"
Tần Việt: "Không mâu thuẫn."
Bàn tay giữ ly rượu của Thẩm Kiến Thanh xoay vòng, thẳng người dậy, đặt ly lên bàn: "Nói thử xem."
Tần Việt: "Mục tiêu là động lực, thế giới tinh thần dư dả, có bận mấy cũng sẽ không thấy mệt."
"Ô, quản lý Tần của chúng ta đúng là bậc thầy triết học." Chân đang chống trên cẳng chân Tần Việt của Thẩm Kiến Thanh dịch từ ngoài vào trong, nói: "Mục tiêu gì mà ghê gớm dữ vậy?"
Hai chân Tần Việt hơi khép lại, kẹp lấy bàn chân đang cọ lên cọ xuống của Thẩm Kiến Thanh: "Sánh vai bên chị."
Lồ ng ngực Thẩm Kiến Thanh khẽ run, đôi mắt đen thẳm hơi nheo lại trong đêm tối: "Vẫn còn bận tâm cái quan hệ bình đẳng của em hả? Nhưng sao chị lại thấy bằng cấp, năng lực của em, em đã đuổi kịp chị, không, vượt qua chị từ lâu rồi nhỉ?"
Năng lực kỹ thuật hiện tại của Tần Việt hoàn toàn vượt trên cô ấy, nói là sánh vai, cũng phải là cô ấy cố gắng để sánh vai với cô.
"Quản lý Tần, người trẻ trong công ty bây giờ được mấy ai quen biết chị? Còn em thì sao?" Thẩm Kiến Thanh hạ chân xuống, đầu gối từ từ tách đầu gối Tần Việt ra, lại gần cô nói, "Tất cả bọn họ đều mê em."
Hơi thở của Tần Việt tràn ngập hương thơm thoang thoảng của gợi cảm và bị ẩn trên người Thẩm Kiến Thanh, tay cô siết chặt sofa, li3m môi nói: "Người mà họ mê chỉ mê chị."
Vì vậy, ngoài muốn bình đẳng với cô ấy về năng lực, cô còn muốn sánh vai bên cô ấy trước mặt người khác, muốn khiến cho mọi người sẽ vô thức nghĩ đến Tần Việt khi nhắc tới Thẩm Kiến Thanh.
Tuy rằng bây giờ, cả hai xuất sắc, nhưng vẫn thuộc về hai lĩnh vực, những người từng gặp sẽ biết "các cô", những người đến sau, chỉ biết "cô và cô ấy".
Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm, bình đẳng là giữa chúng ta, còn sánh vai là ánh nhìn của người ngoài, em có hơi tham lam, đã làm được bước đầu tiên rồi, bây giờ còn muốn thực hiện bước thứ hai."
Tần Việt không chút gượng ép nói, đồng tử Thẩm Kiến Thanh co rút, lồ ng ngực căng tràn như sắp nổ tung.
Cô ấy còn nghĩ bụng, 8 năm rồi, tình yêu có sâu đậm đến mấy hẳn cũng sẽ dần dà trở nên bình dị—— Bình dị không có nghĩa là hết yêu, mà là trở thành bạn đồng hành không thể thiếu trong đời của nhau—— Nhưng bởi mang trong mình những ký ức tình yêu được khắc sâu hơn những người khác nên các cô vẫn sẽ hôn nhau vào mỗi sáng sớm chiều hôm, khó lòng kiềm chế muốn l@m tình với cô trên giường sau mỗi khi tạm chia xa hay chỉ đơn giản là khi nhìn vào mắt người kia. Cô ấy rất mãn nguyện với sự phát triển này, thế nên hoàn toàn không ngờ được rằng, Tần Việt đang âm thầm vun đắp giai đoạn lãng mạn tiếp theo cho cô ấy.
Đúng vậy, cô vẫn luôn là một người lãng mạn mà.
Lãng mạn trong hành động ,trong xương tủy, chứ không riêng gì những lời nói bề ngoài.
Làm sao cô ấy có thể quên một điều quan trọng như vậy nhỉ?
Thẩm Kiến Thanh như bị lây nhiễm từ Tần Việt, tim đập rất nhanh.
Ánh mắt sáng rực của cô ấy dán chặt vào Tần Việt, bàn tay đang giơ lên lau đôi môi mềm mại của cô.
"Lúc vào chị khóa cửa rồi." Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh rất trầm, âm cuối mang theo cảm giác khàn khàn khó nhận thấy.
Khi vô tình lướt qua tai Tần Việt, đồng tử cô chuyển động, nói: "Ừ."
Ngón cái Thẩm Kiến Thanh chậm rãi trượt từ môi trên xuống môi dưới Tần Việt, đầu ngón tay cọ xát giữa môi cô: "Tay cũng rửa rồi."
Tần Việt: "Ừ."
Thẩm Kiến Thanh đứng dậy ngồi lên sofa, tay kia thoáng dừng lại trên eo Tần Việt, xoa lên lưng cô, ngón trỏ len vào khoang miệng cô, nói: "Hôn chị đi."
Lưỡi Tần Việt chạm nhẹ vào đầu ngón tay Thẩm Kiến Thanh, linh hoạt mà mềm mại quấn lấy cô ấy.
Đầu ngón tay Thẩm Kiến Thanh không tự chủ được mà cuộn tròn, không cần soi gương cũng biết mắt mình lúc này đang đỏ ửng. Cô ấy đỡ Tần Việt nằm xuống, khi ngón tay đeo đẳng đầu lưỡi cô, cô ấy cúi đầu cởi cúc áo cô.
Bây giờ cô luôn phải ra ngoài gặp gỡ mọi người, tủ quần áo từ lâu đã bị chiếm giữ bởi đủ loại sơ mi.
Hôm nay mặc một chiếc màu trắng tuyền, kiểu dáng đơn giản, chất liệu mềm mại, những hàng khuy được mở nằm trên lồ ng ngực nhấp nhô khẽ khàng của cô.
Thẩm Kiến Thanh từ tốn cởi ra, khi cởi đến hàng thứ 5 thì thôi, giơ tay lên, đầu ngón tay dừng lại ngay chính giữa xương đòn Tần Việt, ngón trỏ tay kia khuấy động chiếc lưỡi trơn mềm của cô, nói: "Đưa tay lên."
"Khụ." Tần Việt giơ tay lên, xương cổ tay chồng lên nhau, giữ trên đỉnh đầu.
Thẩm Kiến Thanh cười trầm một tiếng, ngón tay dừng lại giữa xương đòn Tần Việt di chuyển xuống, vén vạt áo trước của cô lên từng chút một.
Sơ mi vốn là để làm phai nhạt vẻ dung tục, giờ đây lại nửa kín nửa hở, quấy rầy bộ phận nọ, bên dưới là nước da lộ ra màu đo đỏ, bao quanh nội y của cô, nửa che nửa phủ, đường nét như ẩn như hiện, trong phút chốc liền trở thành ngọn lửa khiến d*c vọng bừng cháy hừng hực, thiêu đốt ngón tay đang lưu luyến giữa khe núi của Thẩm Kiến Thanh, cũng đốt cháy đôi mắt đang say mê nơi nọ của cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh cúi xuống hôn, mổ nhẹ, li3m m út.
Cơn nhấp nhô nơi lồ ng ngực Tần Việt nhanh chóng trở nên dữ dội, kéo theo đó là từng tiếng ho tới từ sâu trong cổ họng.
Quá khẽ.
Ngón trỏ Thẩm Kiến Thanh rời khỏi miệng cô, khóa đôi tay đang chồng lên nhau của cô lại, hôn qua một lớp che chắn duy nhất ở trên cùng nói: "Việt à, kêu lên đi."
Tần Việt bèn mở miệng, chỉ có một tiếng "ưm" rất trầm.
Thẩm Kiến Thanh không hài lòng cắn lấy, chỉ đổi thành cô siết chặt hai tay thành nắm đấm.
"Ha." Thẩm Kiến Thanh cười nhẹ, cúi đầu dùng chóp mũi cọ vào khu vực không thể bị trói buộc, nói: "Quản lý Tần lúc nào cũng khảng khái với người dưới quyền, nhưng với bạn gái lại bủn xỉn, do bạn gái còn không bằng đồng nghiệp à?"
"Khụ..." Giọng Tần Việt bất ổn, "Không, phải."
Lưỡi Thẩm Kiến Thanh chậm rãi lướt qua làn da mịn màng của cô, cảm nhận được cơn run tới từ đầu m út dây thần kinh: "Vậy tại sao không cho thứ mà bạn gái muốn? Do vẫn còn đang ở công ty à?"
Thẩm Kiến Thanh hôn từ lồ ng ngực đang phập phồng của Tần Việt thẳng đến vành tai, dùng giọng hơi chỉ có hai người nghe được: "Đây là văn phòng mới, cách âm rất tốt."
Khoảnh khắc lời vừa dứt, hô hấp Tần Việt khựng lại, cơ thể cảm nhận được Thẩm Kiến Thanh. Ngay từ đầu đã tràn đầy. Tần Việt ngơ ngác nhìn trần nhà, hồi lâu, một tiếng "a" thư thư hoàn toàn phá vỡ sự im ắng trong văn phòng.
...
7 giờ, Thẩm Kiến Thanh quay trở lại sau khi rửa tay xong, ngồi trên bàn trà hỏi Tần Việt vẫn còn đang che mắt bằng cẳng tay: "Bữa tôi về nhà ăn, hay là ăn ở ngoài?"
Chân phải đang co lên của Tần Việt nghiêng vào trong, hô hấp chậm rãi: "Ở ngoài."
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người về trước, vuốt tóc bên thái dương Tần Việt: "Vậy muốn chị bế em xuống, cõng em xuống, hay là dắt tay em xuống?"
Văn phòng đã bật đèn.
Ngay khi cẳng tay Tần Việt rời khỏi đôi mắt, lông mi ướt thành từng cụm chạm phải ánh nhìn của Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh cúi xuống hôn lên đuôi mắt vẫn còn đo đỏ của cô, nói: "Hôm nay run quá đấy."
"Khụ." Hàng mi ươn ướt của Tần Việt lóe lên dưới ánh đèn.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Cổ tay cũng hơi đỏ, chị nắm chặt quá à?"
Tần Việt: "Ừ."
"Ha." Thẩm Kiến Thanh bật cười thành tiếng, cúi đầu hôn thật mạnh vào môi Tần Việt, nói: "Đã không?"
Tần Việt: "Đã."
Thẩm Kiến Thanh khoái chí cười lớn, một lúc lâu sau, cài cúc quần áo cho Tần Việt nói: "Lần sau chị sẽ chú ý, bây giờ đi ăn."
Thẩm Kiến Thanh kéo Tần Việt yếu ớt đứng dậy khỏi sofa, tay kia xách túi laptop của cô và túi xách của mình, dắt cô đi ra ngoài.
Gần công ty có trung tâm thương mại, cách 10 phút đi bộ.
Hai người không lấy xe mà đi bộ qua đó, coi như tản bộ.
Sự phát triển của công ty trong mấy năm nay càng ngày càng nhanh, tầng trên và tầng dưới của bọn họ bận túi bụi, đã rất lâu rồi không có thời gian thư giãn như vậy nên hai người ăn ý rảo bước rất chậm.
Đi được gần 5 phút, Tần Việt ho càng lúc càng nhiều.
Thẩm Kiến Thanh quay đầu nhìn mấy giây rồi kéo Tần Việt ra trước mặt mình, chắn gió cho cô.
Bằng cách này, Tần Việt buộc phải đi lùi.
Thẩm Kiến Thanh kéo cô vào lòng, ôm cô nói: "Đường có chị nhìn rồi, em che mặt cho kỹ, đừng để hít phải gió lạnh là được."
Tần Việt "ừ", cúi đầu xuống bên cổ Thẩm Kiến Thanh nói: "Giảng viên Thẩm, chị thơm quá."
Thẩm Kiến Thanh: "..." Cô ấy vừa mới kích động trong thời gian ngắn ngủi, thật sự không chịu được thả thính nữa đâu.
Thẩm Kiến Thanh đỡ eo Tần Việt, giọng điệu tràn đầy đe dọa: "Ăn nói tử tế từ giờ cho đến khi về nhà, nếu không..."
Tần Việt: "Không thì sao?"
Thẩm Kiến Thanh ôm mặt Tần Việt, nghiêng đầu trao một nụ hôn lưỡi kéo dài 5 giây, rất nóng bỏng, cũng chỉ có các cô đi bộ trong công viên, vắng người nên mới không bị mắng là thiếu đạo đức.
Thẩm Kiến Thanh lơ đễnh dùng đầu lưỡi đẩy lên khoang miệng, nói: "Nếu không thì sẽ khiến em ngày mai không những không thể ra khỏi cửa, mà còn không xuống được cả giường."
Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh một lúc, chậm rãi nói: "Chống mắt lên chờ đây."
Khiêu khích đấy à?
Vì sự phát triển của Thanh Dương, Thẩm Kiến Thanh đã tiếp xúc với không biết bao nhiêu kẻ tráo trở, biết bao loại người khó tính, khiêu khích ư? Bây giờ thứ cô ấy không sợ nhất là bị người khác coi thường.
Thẩm Kiến Thanh bình chân như vại nhìn vào mắt Tần Việt, còn chưa kịp nheo mắt thì bên cạnh bỗng vang lên một tiếng "Sếp!" hưng phấn.
Tần Việt quay đầu, Kỳ Kỳ vừa mới vào làm được 2 tháng đang hưng phấn chạy tới.
Đang chạy dở, Kỳ Kỳ phanh gấp, suýt bổ nhào xuống đất.
Ánh mắt đờ đẫn của Kỳ Kỳ di chuyển từ bàn tay đang đỡ eo Tần Việt của Thẩm Kiến Thanh lên khuôn mặt cô ấy, rồi lại đến khuôn mặt Tần Việt, chậm rãi nói: "Em không hiểu nhầm chứ?"
Sau khi Thẩm Kiến Thanh thu tay về, Tần Việt nghiêng người đối mặt với Kỳ Kỳ nói: "Không hiểu nhầm, đây là bạn gái của tôi."
Kỳ Kỳ sốc đến mức nghẹn một hơi gió lạnh trong cổ họng: "Ôi, mẹ kiếp, chết tiệt!"
Kỳ Kỳ cúi người 90 độ, nói với Thẩm Kiến Thanh: "Sếp dâu!"
Thẩm Kiến Thanh: "?"
Cách xưng hô gì đây? Bầu không khí gì đây?
Hét xong, Kỳ Kỳ thẳng người dậy quan sát Thẩm Kiến Thanh: "Gương mặt này, dáng người này, khí chất này, chậc chậc chậc, sếp may mắn lắm đấy." Kỳ Kỳ nói với Tần Việt đầy ẩn ý.
Thẩm Kiến Thanh bất động thanh sắc nhướng mày.
Khi chỉ là một giảng viên bình thường, cô ấy chưa bao giờ bị người khác quan sát bằng ánh mắt đánh giá như vậy, bây giờ là chủ rồi, từ miệng nhân viên mà sao lại nghe ra cảm giác như thế cô ấy là nàng dâu nhỏ được sếp của bọn họ nuôi trong khuê phòng thế nhỉ?
Khóe miệng Thẩm Kiến Thanh mơ hồ nhếch lên, cô ấy chờ Tần Việt trả lời.
Giọng điệu Tần Việt đều đều: "Thì hồi đầu thấy đẹp nên mới động lòng mà."
Kỳ Kỳ giơ ngón tay cái lên: "Sếp trâu bò! Em không làm phiền buổi đêm đẹp của sếp và sếp dâu nữa, em té đây!"
Kỳ Kỳ đến như hùm như hổ, đi như thần như kinh, hoàn toàn không cảm thấy hai người phụ nữ yêu nhau có vấn đề gì.
Thẩm Kiến Thanh khoanh tay trước ngực, đuôi tóc xoăn xoăn bị gió thổi đung đưa: "Quản lý Tần quản lý được đấy."
Tần Việt điềm đạm: "Cũng không hẳn, chủ yếu là vì nhóm B đều là người trẻ, khả năng tiếp thu cao."
"Vậy ư?" Thẩm Kiến Thanh lười biếng nói, "Vậy, quản lý Tần có muốn suy nghĩ một chút, tiệnthể cho tôi một danh phận đàng hoàng không? Có danh phận rồi thì lần sau bị bắt gặp thì sẽ không còn bị 'mẹ kiếp' nữa."
Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh, nói: "Giảng viên Thẩm muốn danh phận gì?"
Thẩm Kiến Thanh nhìn thẳng vào mắt cô: "Em nghĩ sao?"
Trong đầu Tần Việt lóe lên một cảnh tượng, cô đưa tay nắm lấy, nhẹ nhàng giữ trong lòng bàn tay xem một lúc rồi giấu đi, nói: "Em nghĩ thân phận vừa rồi khá ổn."
Thẩm Kiến Thanh: "Hả? Thân phận gì?"
Vừa rồi cô ấy chỉ nghe thấy bốn chữ "bạn gái của tôi" trong miệng Tần Việt, những thứ khác, gần như không có gì thêm.
Tần Việt giơ tay vén tóc mái, thản nhiên nói: "Người phụ nữ của sếp."
Thẩm Kiến Thanh: "..."