Sáng sớm, ánh trăng hành tẩu trong vầng mây sáng rồi tỏ mấy lần và hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Thẩm Kiến Thanh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cả người đầm đìa mồ hôi.
Rèm trong phòng ngủ đóng kín, không thấy ánh sáng, cô ấy chống người dậy, đưa tay mò mẫm điện thoại trên tủ đầu giường.
"Alô, xin chào."
"Giảng viên Thẩm, là tôi đây, bạn thân của Việt!" Quan Hướng Thần lo lắng đến run cả giọng, "Việt bị sốt rồi!"
Thẩm Kiến Thanh như bước hụt, trái tim vốn đã bị giấc mơ tra tấn đến cận kề khủng hoảng rơi phịch.
Cô ấy cầm điện thoại, chậm chạp nhớ ra trong lớp học hôm thứ 6, Tần Việt có ho nhẹ, khi đó cô một mình tựa vào chỗ ngồi trong góc ở hàng ghế phía sau, cằm rụt trong cổ áo, suốt tiết học không cử động nhiều.
Sau đó hành sự xong, cô cũng mất nhiều thời gian hồi phục hơn so với trước đây.
Hỏi cô, cô nói cứ vào đông thì sẽ bị như vậy, không có gì nghiêm trọng, tại sao bây giờ tự nhiên lại sốt?
Với thể chất của cô, sốt lên chắc chắn sẽ rất kinh khủng.
Thẩm Kiến Thanh siết chặt điện thoại, lên tiếng trong cơn khó chịu mãnh liệt, "Bây giờ bao nhiêu độ rồi? Còn ý thức không?"
Quan Hướng Thần: "39, ý thức vẫn còn tỉnh táo, nhưng cả người nóng hầm hập. Dạo này trời lạnh quá, con bé lại cứ..."
Quan Hướng Thần còn chưa kịp nói hết những lời Tần Việt đã dặn dò thì Thẩm Kiến Thanh cắt ngang, "Ở nhà à?"
Quan Hướng Thần ngẩn người: "Đúng."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Tôi đến ngay."
Không kịp thêm câu nào, điện thoại đã đột ngột cúp máy.
Quan Hướng Thần chậm lại vài giây mới buông điện thoại, nói với Tần Việt đang cuộn tròn trên giường: "Nghe thấy chưa? Chưa cần chị nói lý do em tìm cô ấy thì cô ấy đã đến rồi."
Tần Việt đau như bị ai dùng thanh gỗ nện mạnh xuống sau gáy, không thể nghe thấy trọn vẹn những âm thanh từ thế giới bên ngoài.
Bờ vai bị đè cũng đau đớn.
Cô không thể nằm yên, khó nhọc trở mình, giọng khản đặc nói: "Chị ấy thích em."
Cảm xúc mãnh liệt của Quan Hướng Thần đã dâng trào đến bên môi, đối chọi với biểu cảm càng lúc càng khổ sở của Tần Việt, chỉ còn lại bất lực, "Cô biết hết cả rồi, hà cớ gì phải giày xéo chính mình như vậy chứ, sốt ruột nhưng có nhất thiết phải sốt ruột đến thế không?"
"Khụ, khụ——"
Từ khi phát sốt, ngay cả cơn ho của Tần Việt cũng trở nên yếu ớt.
Quan Hướng Thần vội lấy nước ấm trên bàn để cho cô uống.
Đỡ hơn, từng câu từng chữ, Tần Việt nói một cách yếu ớt, chậm rãi, "Dù là chủ quan hay bị động, chị ấy sẽ kiêng kỵ yêu đương với phụ nữ, với tiền đề này, em chỉ cần hơi tiến lại gần, chị ấy sẽ trở nên phòng bị, cảnh giác."
Như khi ăn cơm ở Lâm Ký.
Khi cô nói "Chị là khuynh hướng của tôi", thần kinh của Thẩm Kiến Thanh lập tức căng thẳng.
May thay, lúc đó cô vẫn khá bình tình tĩnh, lúc đó họ vẫn chưa quá thân thuộc, Thẩm Kiến Thanh có thể dễ dàng thuyết phục bản thân rằng: Tần Việt thật ra chỉ muốn ngủ với mình, không có ý gì khác.
Hiện tại có quá nhiều điểm yếu, không thể cân nhắc, đắn đo.
Nên cô càng không dám hấp tấp tiếp cận.
Tuy nhiên...
"Em không tiếp cận, chị ấy sẽ chỉ đứng yên tại chỗ, bọn em vĩnh viễn sẽ không thể từ người tình biến thành người yêu."
Tần Việt ho khan từng đợt, nói: "Hướng Thần, quyền chủ động thật ra vẫn luôn nằm trong tay chị ấy, nếu chị ấy không thừa nhận thích em, không chừa lại chút chỗ trống nào cho em, em sẽ không có bất kỳ cơ hội nào."
Quan Hướng Thần nhìn Tần Việt điên cuồng mà cũng lý trí, nước mắt chảy dài, "Việt à, hao tâm tổn sức thích một người đến thế, có mệt không?"
Tần Việt đầu óc chậm chạp, nhưng vẫn có thể tỉnh táo nói ra 2 chữ, "Không mệt."
Sẽ không có ai mệt mỏi trước tia sáng xuất hiện trong bóng tối.
Chỉ có điều...
"Trước đây em không rõ chị ấy đã gặp phải chuyện gì thì thôi, nhưng bây giờ biết rồi mà vẫn lựa chọn bức bách chị ấy, thực chất em chẳng khác gì những người đó, nhưng Hướng Thần..."
"Em thật sự rất thích chị ấy."
"Càng biết nhiều càng thích."
Chịu đựng càng lâu, càng không thể nhanh chóng tìm ra cách cứu vãn trong lúc lý trí bị xé toạc bởi khủng hoảng.
Giống như căn bệnh lâu năm đột nhiên bùng phát, tích tụ quá lâu, đã vô phương cứu chữa, có thể liều một phen.
————
Trên đường, Thẩm Kiến Thanh suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ, nhưng cô ấy không nhớ rõ lắm, trong tâm trí chỉ có Tần Việt bị sốt.
Mà khi cô ấy đứng bên giường Tần Việt, nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, nghe thấy tiếng r3n rỉ đầy kìm nén của cô, tâm tư trôi dạt trong không trung liền quay về trong phút chốc.
Thẩm Kiến Thanh vội ngồi xuống mép giường, đặt tay lên cổ Tần Việt kiểm tra nhiệt độ, sau đó cúi xuống gần cô, nhẹ giọng nói: "Tần Việt, nghe thấy tôi nói không? Tần Việt?"
Tần Việt không trả lời.
Cô ấy tới đây chỉ mất hơn 30 phút mà ý thức Tần Việt đã lịm đi, đây không chỉ đơn giản là kinh khủng nữa rồi, lỡ như tối nay không có ai phát hiện ra, thì cô...
Ngón tay chống trên giường của Thẩm Kiến Thanh bỗng nhiên cuộn tròn lại, ngón cái gắt gao cấu các đốt ngón tay.
Kéo dài ngắn ngủi 1 giây, Thẩm Kiến Thanh liền vén chăn lên, trước khi khí lạnh trong phòng bao trùm lấy cơ thể Tần Việt, cô ấy cúi người ôm lấy cô, giúp cô thích ứng với sự thay đổi đột ngột, sau đó đỡ Tần Việt dậy với tư thế ôm, quấn áo khoác, mang giày tất cho cô, bình tĩnh nói với Quan Hướng Thần: "Tìm thấy chứng minh thư của Tần Việt thì mang xuống cho tôi. Xe tôi đỗ dưới ngọn đèn đường thứ 2 ở cổng chính phía Bắc của khu nhà cô."
Lời cuối còn chưa dứt hẳn, Thẩm Kiến thanh đã đội chiếc mũ bản lớn ở sau cổ cho Tần Việt, cõng cô trên lưng đi mất.
Quan Hướng Thần không làm gì cả, chỉ đứng im ở một bên quan sát.
Cô nàng không chắc mình nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh có bao nhiêu tình cảm, nhưng có thể chắc chắn rằng, với cô ấy, Tần Việt không phải là hoàn toàn không có khả năng thắng.
Chỉ dựa vào cái ôm không rời một giây và chiếc sơ mi cài nhầm cúc của cô ấy.
Nhịp tim nặng nề suốt đêm của Quan Hướng Thần thoáng bình phục, cô nàng lập tức đi lấy chứng minh thư của Tần Việt.
Khi đi ra tìm Thẩm Kiến Thanh, cô ấy đã đưa Tần Việt vào hàng ghế sau xong xuôi.
"Cô Quan, phiền cô ngồi phía sau với cô ấy." Thẩm Kiến Thanh nói.
Quan Hướng Thần ngạc nhiên trước đôi mắt đen kịt dưới hàng mày thanh tú của Thẩm Kiến Thanh, vô thức gật đầu, "Được."
Quan Hướng Thần khẩn trương lên xe, đỡ Tần Việt, để cô dựa vào người mình.
Gần như đồng thời, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh.
Chạy đi thật xa.
Quan Hướng Thần hoàn hồn khỏi cảnh tượng vừa rồi, quan sát sườn mặt của Thẩm Kiến Thanh từ phía sau.
Không nhìn ra biểu cảm gì trên mặt cô ấy, động tác lái xe khéo léo và dứt khoát, đến bệnh viện rồi cũng vẫn luôn rõ ràng, gọn ghẽ, thậm chí còn có thể giúp phiên dịch lời của bác sĩ.
"Tại sao Tần Việt lại sốt?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Quan Hướng Thần thầm giật mình, giữ vững giọng, nói: "Mấy ngày này nhà máy bận rộn, Tần Việt không nghỉ ngơi nhiều, sức đề kháng vốn đã kém, hôm nay nhiệt độ còn đột ngột giảm mạnh, trên đường về con bé chịu gió lạnh nên mới bắt đầu không ổn."
Thẩm Kiến Thanh quay sang nói với bác sĩ: "Có lẽ cô ấy sốt do cảm lạnh thông thường, nhưng tốt nhất vẫn nên xét nghiệm máu, sức khỏe của cô ấy vẫn luôn rất tệ."
Vị bác sĩ cấp cứu trẻ tuổi đột nhiên bị chỉ đạo, nhìn chằm chằm Thẩm Kiến Thanh rồi mới kéo rèm lại, làm kiểm tra cho Tần Việt và kê đơn.
Kết quả xét nghiệm máu chứng thực, Tần Việt quả thật chỉ bị sốt do cảm lạnh, nhưng rất nghiêm trọng.
"Nhiệt độ tăng cao quá, một người ở lại trông chừng, có gì thì lập tức tìm tôi." Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lời nói của bác sĩ như một nhát dao, Thẩm Kiến Thanh cảm thấy mình bị giáng một đòn nặng nề, đau đớn từ trong tim đến tận thần kinh, nhưng cô ấy không kịp phân biệt bất kỳ cảm xúc nào liên quan đến nó, lập tức nói với Quan Hướng Thần: "Cô Quan, ngày mai cô còn phải đi làm, cô về nghỉ sớm đi, Tần Việt có tôi rồi, cô ấy hạ sốt, tôi sẽ báo cho cô ngay."
Đây chính là kết quả mà Tần Việt mong muốn, Quan Hướng Thần có không yên tâm đến mấy cũng chỉ đành đồng ý.
Cô nàng không hề đắn đo, đứng ở bên giường nhìn Tần Việt một lát, hoàn thành những lời trước đó còn chưa nói xong, "Việt rất sợ mùa đông, nhưng lại không chịu được điều hòa, ngột ngạt quá, con bé sẽ khó chịu, hệ thống sưởi ở khu nhà chúng tôi có cũng như không, năm nào cũng hỏng hóc, không bao giờ giải quyết."
Nửa câu sau là nói dối.
Hệ thống sưởi trong khu nhà đã được giải quyết vào năm kia.
Quan Hướng Thần dừng cuộc trò chuyện tại đây, dư quang trông thấy sắc mặt Thẩm Kiến Thanh lại thêm phần nặng nề.
Cô nàng chột dạ muốn im lặng.
Nghĩ tới những lời Tần Việt nói lúc tỉnh táo, chỉ đành cắn răng, buộc lòng nói tiếp: "Mùa đông nào Tần Việt cũng bệnh mấy lần, trong ngăn tủ của con bé có thuốc, trong nhà tôi cũng chuẩn bị thuốc, tất cả đều cho con bé. Ngã bệnh sẽ tự giác uống thuốc ngay, ăn cơm, quần áo cũng cẩn thận, kín kẽ, như vậy mới có thể khỏi kịp trước thứ 6, đi gặp cô như một người không có bất kỳ vấn đề gì."
Đây là sự thật.
Đó là lý do tại sao Thẩm Kiến Thanh mới có ấn tượng như vậy với Tần Việt—— Có phải lãnh đạo của các em rất vô nhân tính không? Lần nào gặp em cũng như bị ngược đãi, không phải miệng lưỡi khô khốc thì là mặt mày trắng bệch.
Khi đó Tần Việt giải thích rằng quy định của ban quản lý xưởng là không được mang ly cốc vào, không thể uống nước.
Chắc chắn là có nguyên nhân này.
Và cả vì thể chất của cô vốn dĩ đã kém.
Bây giờ Quan Hướng Thần đã nói vậy, Thẩm Kiến Thanh chắc chắn rằng việc vừa khỏi bệnh đã đi gặp cô ấy không tránh khỏi có liên quan.
Tim Thẩm Kiến Thanh tê rần, cô ấy nói: "Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cô cứ yên tâm về."
Quan Hướng Thần cụp mắt, không thể nhìn vào mắt Thẩm Kiến Thanh, "Vất vả cho cô rồi."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Không có gì."
Dõi theo Quan Hướng Thần ra về, Thẩm Kiến Thanh giơ tay, muốn xoa dịu nhịp tim nặng nề của mình, nhưng giữa chừng lại hạ tay xuống, nhìn Tần Việt đang lo lắng nằm bất động trên giường bệnh.
Mãi đến khi cô bắt đầu toát mồ hôi.
Thẩm Kiến Thanh tỉnh táo lại, cứng nhắc bước ra ngoài khoảng 10m, hai chân mới trở về trạng thái ban đầu.
Cô ấy tìm y tá trong ca trực, cho biết tim phổi Tần Việt không tốt, bảo cô nàng qua chỉnh tốc độ truyền dịch chậm một chút, sau đó cô ấy đến cửa hàng trong bệnh viện mua chậu và khăn, lau mồ hôi cho cô, tiện thể hạ nhiệt vật lý.
Xong xuôi tất cả thì đã là hơn 4 giờ.
Thẩm Kiến Thanh mệt mỏi ngồi xuống ghế, sau đó mới nhận ra cả người mình cũng đổ đầy mồ hôi.
Lòng bàn tay cũng vậy.
Xòe ra xem, ngón tay vẫn còn đang hơi run rẩy.
Thẩm Kiến Thanh cau mày, nhanh chóng cuộn tròn ngón tay lại.
Một lúc sau, cô ấy đứng thẳng dậy, đưa tay ra sau lưng, túm lấy sơ mi rồi lắc lắc.
Hơi lạnh luồn vào lưng cô ấy gần như chồng lên tiếng r3n rỉ trầm khẽ của Tần Việt.
Thẩm Kiến Thanh mặc kệ bản thân, lập tức đứng dậy ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán Tần Việt, gọi cô, "Tần Việt?"
Mí mắt nặng trĩu của Tần Việt động đậy, không mở ra được, nhưng ấn đường nhăn lại của cô đã thả lỏng ngay khi tay Thẩm Kiến Thanh chạm vào, đôi môi mím thành một đường thẳng cũng hơi hé ra, theo hô hấp, những hơi thở nóng bóng liên tục phả vào cẳng tay Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh nhấc tay lên theo phản xạ.
Tầm nhìn tập trung, nhìn thấy gò má đỏ bừng của Tần Việt, cánh tay cô ấy lại từ từ hạ xuống, đặt tay lên trán Tần Việt, dùng ngón cái xoa xoa sống mũi cô như đang vỗ về.
Góc độ đẹp không tì vết, nhưng làn da trên sống mũi lại nóng hổi, mỏng manh, khiến cho Thẩm Kiến Thanh không dám dùng lực.
Hàng mi vốn chẳng mấy sống động cũng rũ xuống, khẽ run vì khó chịu.
Bờ môi khô nóng, huyết sắc nhợt nhạt, thoạt nhìn rất ốm yếu...
Tay Thẩm Kiến Thanh run run, trái tim đã tê dại như bị thứ gì đó lấp đầy, cuộn trào mãnh liệt, từ tốn, vừa nhức vừa căng.
Đây mới là lần đầu tiên cô ấy thấy Tần Việt bị bệnh, bác sĩ đã dùng đến từ "dữ dội".
Quá khứ thì sao?
Tương lai thì thế nào?
Ăn vào lại nôn, Tần Việt...
"Rốt cuộc em muốn khiến ai đau lòng vậy?"
Âm thanh đột ngột xen lẫn lo sợ và nghẹn ngào rõ ràng, dọa sợ Thẩm Kiến Thanh.
Trước đây cô ấy đã không ít lần dùng từ "đau lòng" này với Tần Việt, sớm đã có thể nói một cách bình tĩnh và dễ dàng.
Hôm nay sao vậy, giọng điệu, cảm giác hoàn toàn không bình thường.
Thẩm Kiến Thanh nuốt khan cổ họng khô khốc, nghẹn cứng, đột nhiên phát hiện cơn đau nhức kỳ lạ vẫn đang không ngừng dâng lên trong lồ|\|g ngực.
Cô ấy cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng trấn áp nó một chút.
Giây tiếp theo, Tần Việt như lưu luyến, cọ nhẹ cái trán nóng hổi vào tay cô ấy, rồi lại lập tức sưng phồng như sắp nổ tung.
Thẩm Kiến Thanh ở yên tại đó, sau một khắc lý trí chiến đấu kịch liệt với tình cảm, hô hấp trở nên tĩnh lặng, đầu óc trống rỗng.
Cô ấy theo bản năng hạ tay xuống, ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của Tần Việt, tha thiết nói: "Việt, không sao rồi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, thức dậy rồi sẽ không khó chịu nữa đâu."
Hai mắt Tần Việt nhắm nghiền, hàng mi mỏng manh lóe lên dưới ánh đèn, sườn mặt nóng bừng cũng cọ vào lòng bàn tay Thẩm Kiến Thanh.
————
10 giờ sáng, Tần Việt cuối cùng cũng tỉnh lại sau khi hạ sốt.
Mở mắt nhìn thấy khung cảnh xa lạ, Tần Việt ngẩn ngơ không kịp phản ứng.
Cô đờ đẫn nhìn trần nhà, muốn đợi cơn trống rỗng trong đầu qua đi.
Trái tim yếu ớt nện vào xương ngực.
Tần Việt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không nhịn được ho.
Vừa ho một cái, bàn tay lạnh lẽo của cô bỗng bị nắm chặt.
Tần Việt theo bản năng nhìn về hướng đó, liền chạm mắt với Thẩm Kiến Thanh đang nằm sấp bên cạnh giường ngủ chưa được 10 phút đã lần nữa bị đánh thức.
Ngạc nhiên và cảm giác đau nhức âm ỉ đã lâu không tan trong lồ|\|g ngực xen lẫn vào nhau, dữ dội, sục sôi, lý trí đã vượt tầm kiểm soát.
Thẩm Kiến Thanh vội đứng dậy, nhưng lại lảo đảo vì thể lực không đủ, giữ Tần Việt càng chặt hơn.
"Giảng viên Thẩm."
Giọng nói khản đặc của Tần Việt, nghiền nát dữ dội lý trí rối ren của Thẩm Kiến Thanh.
Cơn choáng váng trên đầu còn chưa kịp qua đi, cô ấy đã ngồi xuống mép giường, bàn tay ở trên cổ Tần Việt di chuyển lên trên, tìm đến môi cô, cúi đầu hôn lên.
Bên ngoài rèm vang lên tiếng bước chân vội vã.
Họ hôn đối phương, không mang theo d*c vọng, nhưng dữ dội mà nóng bỏng hơn cả thế.
Lâu sau, lửa tình rút dần, hai người tách ra, ăn ý không ai truy tìm nguồn gốc của cái hôn bất ngờ này, như thể đó chỉ là một nghi thức bình thường sau khi Tần Việt thoát chết.
Thẩm Kiến Thanh ngồi cạnh giường, cổ họng rất khô sau một đêm thức trắng, "Sao rồi, còn khó chịu không?"
Tần Việt gật đầu, nói: "Không có sức lực."
Thẩm Kiến Thanh: "Bình thường, lát nữa tôi đi mua bữa trưa cho em, ăn chút đồ ăn rồi sẽ đỡ."
Tần Việt: "Ừ."
Tần Việt hỏi: "Hôm qua là chị đưa tôi đến bệnh viện sao?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Bạn thân của em cũng đi cùng, nhìn em truyền dịch rồi mới đi."
"Cả đêm không ngủ?"
"Nói thừa, em sốt đến sắp chín nhừ rồi, tôi ngủ nổi chắc?"
"Tần Việt, không phải em rất biết chăm sóc chính mình sao, trước đây ngủ trong xe tôi, em tự biết đắp áo cho mình, nhất định phải ăn sáng, một ngày ba bữa phải đúng giờ, lần này sao lại như vậy?"
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Tần Việt.
Đạo đức của Tần Việt bị vẻ mệt mỏi trong mắt Thẩm Kiến Thanh đánh trúng, bổ nhào về trước, nhưng giây tiếp theo lại nhớ đến nụ hôn không thể che giấu sự sợ hãi từ cô ấy, sau đó dễ dàng bị thuần phục bởi nét đau lòng và lo sợ khác với thuận miệng mà nói trong đồng tử cô ấy.
Tần Việt nói: "Không biết."
Thẩm Kiến Thanh khẽ cười: "Quả nhiên là đồ ngốc, tại sao mình bị bệnh mà cũng không biết."
Tần Việt hỏi: "Chị biết à?"
Thẩm Kiến Thanh: "Vẫn nói thừa, hôm qua tôi đưa em đến bệnh viện, bạn thân của em cũng đi theo, sao tôi không biết được?"
Tần Việt "ừ" một tiếng rồi không nói gì thêm.
Thẩm Kiến Thanh cũng im lặng, một lát sau, không nhịn được nói, "Tần Việt..."
Ấn đường Thẩm Kiến Thanh nhăn lại rồi lại thả lỏng, như thể đang cân nhắc, suy xét lời tiếp theo của mình.
Qua một lát, Thẩm Kiến Thanh cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt trên bàn, rót một chút ra, dùng thìa đút nước cho Tần Việt, tự nhiên như vừa rồi không nói gì cả.
Không gian được ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng đột nhiên chìm vào yên tĩnh, như thể bước vào một thế giới khác, tiếng người, tiếng máy móc ngoài kia đều bị chặn lại.
Đút nước xong, Thẩm Kiến Thanh rút khăn giấy, lau sạch vệt nước trên khóe miệng Tần Việt, nói: "Tôi đi mua đồ ăn."
Tần Việt mấp máy môi, chỉ phát ra một tiếng "ừ" ngắn ngủi từ trong cổ họng.
Thẩm Kiến Thanh cầm áo khoác đi ra ngoài, gặp phải bác sĩ đã khám bệnh của Tần Việt đêm qua, anh ta vẫn đang trực.
Bác sĩ nhắc nhở trước: "Cô gái mà cô đưa đến đêm qua có thể xuất viện sau khi hạ sốt, nhưng cơ thể cô ấy yếu, 2-3 ngày tới phải chú ý kỹ càng, chắc chắn sẽ tái sốt, nhưng cũng không cần lo lắng, chỉ cần không tiếp tục sốt cao thì không cần phải quay lại."
Thẩm Kiến Thanh đã thao thức suốt đêm, đau đầu, nghe vậy liền gượng cười, nói: "Được, làm phiền anh rồi."
Bác sĩ: "Không cần khách sáo."
Mắt dõi theo bác sĩ đi xa, Thẩm Kiến Thanh bỗng nhiên mệt mỏi, cô ấy nghiêng người tựa vào tường, trong đầu rối bời, những lời đêm qua của Quan Hướng Thần và lời vừa rồi của bác sĩ đang liên tục vướng mắc trong tâm trí.
Về phần kết quả vướng mắc, khi cô ấy gọi tên Tần Việt lần cuối cùng, hoặc khi cô ấy mất không chế mà hôn cô, nó đã xuất hiện rồi—— Mùa đông ở Giang Bình lạnh giá kéo dài, cô ấy muốn đưa Tần Việt về chăm sóc.
Nhưng sau một hồi do dự, nó lại bị cô ấy phủ nhận.
Có những lời không dễ gì được thừa nhận.
Ví dụ cái ngày ở viện phúc lợi, cô ấy nói ra sự tốt đẹp của Tần Việt mà chẳng cần suy nghĩ, rằng cô rất thích hợp để yêu, rằng dù chỉ muốn ngủ với cô ấy thì cô vẫn có đủ khả năng khiến cô ấy hạ mình để mà thử theo đuổi, rằng... chị cô dặn cô nếu có một ngày gặp được cô gái mình thích, hãy yên lòng và dũng cảm mà thích...
Cô ấy thừa nhận những lời này một cách rất dễ dàng, sau này gặp được Tần Việt cũng tỏ ra điềm nhiên như không, nhưng trong lòng thì sao?
Lôi kéo xô đẩy, lật sông đổ biển.
Cô ấy đã quen với lòng tốt của Tần Việt. Nghiệm chứng xong kế hoạch, Tần Việt nói muốn đi, phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là mất mát, nhưng nếu như giữ cô lại, e rằng những lời mà cô ấy đã thừa nhận sẽ ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Rồi sau đó?
Cô ấy muốn theo đuổi Tần Việt, muốn yêu cô chăng?
Cô ấy nào dám.
Toàn thân cô ấy đầy rẫy hiểm nguy, không xứng đáng được yêu từ lâu rồi.
Cho nên cô ấy chỉ có thể phủ nhận.
Thế nhưng phủ nhận, thì ai sẽ chăm sóc Tần Việt?
Những gì Quan Hướng Thần nói đêm qua vẫn còn văng vẳng bên tai đây.
Bộ não thiếu ngủ một đêm của Thẩm Kiến Thanh lộn xộn vô cùng, cô ấy ra lệnh cho chính mình không được suy nghĩ nữa, mau chóng đứng thẳng lên mà đến nhà ăn, tiện thể trên đường gọi cho Quan Hướng Thần báo rằng Tần Việt vẫn ổn, đồng thời nhờ cô nàng xin nghỉ phép một tuần cho Tần Việt.
Sau bữa trưa, Tần Việt ở lại phòng cấp cứu quan sát thêm một tiếng nữa, tình hình cũng coi như là ổn định nên bác sĩ kê đơn, cho về.
Tinh thần của Tần Việt không được tốt, cũng không hiểu được thái độ của Thẩm Kiến Thanh lúc này, cô im lặng tựa vào ghế phụ hồi lâu mới phát hiện ra một vấn đề.
Hôm nay tốc độ xe của Thẩm Kiến Thanh chậm đến bất thường, khi đến ngã ba, những chiếc xe phía sau đã không thể chờ nổi, bắt đầu bấm còi inh ỏi.
Tần Việt quay đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh.
Đầu mày và môi cô ấy khóa chặt, bàn tay thường ngày thoải mái đặt trên vô lăng hôm nay lại siết rất chặt, đôi mắt nhìn đăm đăm con đường phía trước, thoạt nhìn mục tiêu có vẻ rõ ràng, nhưng thật ra là do dự khó định.
Phong thái này giống hệt sau khi cô ấy gọi "Tần Việt".
Tần Việt ý thức được điều này, nhịp tim nặng trĩu đủng đỉnh nhẹ tênh trong chớp mắt, nhưng lại bị gián đoạn bởi cơn ho đột ngột.
"Khụ khụ! Khụ!"
Rất kịch liệt.
Thẩm Kiến Thanh như choàng tỉnh khỏi giấc mơ, vội nhìn sang Tần Việt, bật xi nhan đỗ xe.
Lần này Tần Việt ho rất lâu, khi dừng lại, đầu có chút váng.
Thẩm Kiến Thanh nhìn chằm chằm cô vài giây trong cơn choáng váng ấy, nói: "Tần Việt, em có muốn đến chỗ tôi sống hết mùa đông không?"
Ánh mắt Tần Việt thẳng tắp, một lát sau mới dằn xuống nhịp tim đang dần sục sôi, nói: "Đến chỗ chị?"
"Ừ." Thẩm Kiến Thanh nói rất nhanh, "Sưởi sàn ở chỗ tôi chưa bao giờ dưới 26 độ, không gian cũng rộng rãi, ở cả ngày cũng không thấy bí bách, chưa kể, ở khuôn viên trường cũ, một tuần tôi có hai ngày 3, 4 tiết, buổi sáng rất dư giả thời gian nên khi không có trường hợp đặc biệt, mỗi ngày tôi đều đến phòng thử nghiệm để giao nhiệm vụ cho sinh viên..."
Thẩm Kiến Thanh bấm tắt cuộc gọi hiện "quảng cáo chào hàng", nói tiếp: "Khi đến trường, tôi có thể đưa em đi làm, như vậy thì em không cần phải hứng gió lạnh trên đường ra trạm xe nữa, nhưng tan làm có lẽ em phải đợi tôi một lát, nếu mà bận rộn thì phải đến 9-10 giờ tôi mới được về."
Thẩm Kiến Thanh nói liền một lèo, trong xe tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tần Việt vất vả một phen chính là vì câu nói này của Thẩm Kiến Thanh, bây giờ nghe vậy, cô nóng lòng được đồng ý ngay tức khắc, nhớ ra Thẩm Kiến Thanh đã bắt đầu do dự từ khi ở phòng cấp cứu, cô thư thư nói: "Tiện không?"
Thẩm Kiến Thanh giơ tay nhéo khuôn mặt tái nhợt hơn sau khi ho của cô: "Không tiện, em còn có chỗ khác để đi không?"
Tần Việt nói: "Không."
Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, ngồi trở về, nhìn gương chiếu hậu nói: "Vậy chốt nhé, ở chỗ tôi hết mùa đông rồi tôi sẽ đưa em về."
Lần này trên đường, Thẩm Kiến Thanh không còn chút phân vân nào.
————
Về đến nhà, Tần Việt trực tiếp bị Thẩm Kiến Thanh đẩy lên giường nghỉ ngơi.
Thẩm Kiến Thanh đã cả đêm không ngủ, cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng lại không thể bỏ qua nhắc nhở của bác sĩ, chỉ dám nửa mơ nửa tỉnh nằm nghiêng bên cạnh Tần Việt.
Cứ 10 phút, cô ấy sẽ chạm vào cổ Tần Việt một lần, đảm bảo rằng cô không sốt nữa, sau đó dứt khoát để tay ở yên đó.
————
8 giờ sáng hôm sau, Thẩm Kiến Thanh mê man thức giấc, đầu đau như búa bổ.
Quay sang không thấy Tần Việt đâu, Thẩm Kiến Thanh lập tức chịu đựng cơn không thoải mái chạy ra ngoài tim Tần Việt.
Quả nhiên là ở trong bếp.
Thẩm Kiến Thanh mệt mỏi tựa vào cửa, giọng điệu để lộ sự bất lực, "Bị bệnh mà vẫn không quên tự lo bữa sáng cho mình, sư phụ Tần, tôi nên nói em đối xử tốt với bản thân mình, hay là không tốt đây?"
Mặt Tần Việt vẫn còn rất nhợt nhạt, đứng trước bếp, trầm giọng nói: "Tôi không có khẩu vị, làm cho chị đấy."
Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, nhìn vào trong nồi.
Hóa ra lại là rau cải luộc vô vị.
Tần Việt bị ốm những vẫn dậy sớm là để làm điều này cho cô ấy??
Thẩm Kiến Thanh cau mày, lời của cô Lý ở cửa phòng học bỗng nhiên vang lên trong đầu.
"Tiểu Thẩm, con cũng vậy đấy."
"Giống ở chỗ được cái Việt nhà chúng ta thật lòng đối xử."
"Cái Việt không dễ đối tốt với ai đâu, ngày nào nó cũng bận rộn, nếu không phải chân thành với con thì con bé sẽ không làm đến vậy đâu."
Thật lòng.
Ham mê ngủ với cô ấy.
Thật lòng đối xử với cô ấy.
Ý nghĩa của hai nhóm từ này khác nhau một trời một vực.
Tần Việt...
Ánh mắt sâu hoắm của Thẩm Kiến Thanh cố định trên người Tần Việt.
Tư thế đứng của cô vẫn như ngày thường, ốm yếu, không đứng thẳng được, nhưng hơi thở bình tĩnh, ánh mắt tập trung, như thể rau cải nhạt nhẽo vô vị trong nồi là một món cao lương mĩ vị, chuẩn bị được dâng lên cho người hết sức quan trọng.
Cô vẫn còn bệnh, sao phải như thế?
Thật sự là vì chân thành với cô ấy sao??
Tim Thẩm Kiến Thanh đập mạnh, bỗng nhiên đứng thẳng dậy.
Tần Việt bưng bữa sáng quay người lại, nhìn thẳng vào ánh mắt trực diện của cô ấy, bước chân khựng lại, "Trên mặt tôi dính gì à?"
Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh khẽ run, cụp mắt lảng tránh ánh nhìn của Tần Việt, bước tới nhận lấy đĩa thức ăn, nói: "Có."
"Có cái gì?"
"Một tờ A4 chưa qua sử dụng."
Trắng phớ.
Trước bàn ăn, tâm tình Thẩm Kiến Thanh đã bình tĩnh, vừa ăn rau vừa nói: "Sáng thứ 2 tôi phải tổ chức họp thường kỳ cho sinh viên, sau đó có 2 lớp, dạy xong sẽ về ngay. Buổi trưa em muốn ăn gì? Tôi mua ở căng tin rồi mang về."
Tần Việt nói: "Không có khẩu vị, cháo được rồi."
Thẩm Kiến Thanh: "Được. Mấy ngày tới ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ở chỗ làm, tôi đã nhờ bạn thân em xin nghỉ một tuần rồi."
Tần Việt không có ý kiến, điều lo lắng duy nhất là thứ 7 này—— Ngày vào trường giao lưu giáo dục STEAM.
Hôm đó sẽ vào tháng 11, đến một ngôi trường mới.
Thẩm Kiến Thanh đang vội, ăn xong liền lập tức bật dậy: "Ăn xong thì cứ để yên bát đấy, đợi tôi về sẽ dọn dẹp. Có gì thì gọi ngay cho tôi."
Tần Việt muốn đứng dậy tiễn Thẩm Kiến Thanh nhưng lại bị cô ấy ấn trở lại, nói: "Chỉ cách một bức tường thôi, không xa."
Tần Việt bèn ở yên, vì thế mà không thể phát hiện ánh mắt Thẩm Kiến Thanh sa sầm khi quay người đi.
————
305, Thẩm Kiến Thanh vừa tổ chức họp cho sinh viên xong đã dựa vào ghế thất thần mười mấy phút.
Trần Vi đi ngang qua, lại chuyển hướng đi vào, ngồi xuống bàn nói: "Làm gì đấy?"
Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy, giơ tay vuốt tóc rủ xuống trước trán ra đằng sau, nói: "Không có gì."
Trần Vi: "Không có gì mà mặt mày cô như mất hồn mất vía ấy."
Trần Vi cúi xuống, nhiều chuyện hỏi: "Cãi nhau hở?"
Thẩm Kiến Thanh không hiểu: "Tôi cãi với ai được chứ?"
Trần Vi: "Đương nhiên là đối tượng của cô rồi."
Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu: "Con mắt nào của cô thấy tôi có đối tượng?"
Trần Vi duỗi ngón trỏ và ngón giữa ra, ra dấu bằng mắt mình, "Cả 2 con đều thấy."
Thẩm Kiến Thanh chẳng bận để ý đến cô nàng.
Trần Vi hóng hớt không chịu nổi, đá đá ghế Thẩm Kiến Thanh nói: "Ngày nghỉ Quốc khánh thứ 2, lúc ngồi bên cạnh tôi nghe điện thoại, biểu cảm của cô rõ ràng là đang yêu say đắm, giống hệt tôi ngày xưa, nếu mà tôi nhìn nhầm, tôi sẽ ăn bảng mạch ngày trước mặt cô."
Thẩm Kiến Thanh đột nhiên không nhớ ra Trần Vi đang nói chuyện gì.
Trầm ngâm suy tư vài giây, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Cuộc gọi hôm đó của cô ấy là với Tần Việt, chắc chắn là dùng thái độ bình thường, tại sao lại là yêu say đắm trong mắt người xem??
Là Trần Vi hiểu lầm, hay là... sự thật?
Nhịp tim của Thẩm Kiến Thanh lập tức tăng nhanh, như trống dồn.
Mà Trần Vi lại không cho cô ấy cơ hội xác nhận, nghe điện thoại liền lập cập chạy mất.
Trong đầu cô ấy lùng bùng, cuống cuồng lại mơ màng, kéo dài rất lâu, bỗng nhiên như suy bại, chậm rãi nằm lên bàn, trong đầu vang lên một giọng nói quen thuộc mà rõ ràng.
"Thích một người rất dễ phán đoán phải không, chỉ cần xem em liệu có vì cô ấy mà sốt ruột, vì cô ấy mà thỏa hiệp, hoặc, chỉ đơn thuần là có muốn tốt với cô ấy hay không."
"Cái tốt ấy có đơn giản đi chăng nữa thì cũng chẳng phải vô duyên vô cớ đâu."
"Vậy..."
"Chị hỏi thêm một câu nữa được không?"
"Thanh nhi, em thích ai vậy?"