Thích Tần Việt.
Không có gì phải nghi ngờ.
Bắt đầu từ bao giờ, Thẩm Kiến Thanh không biết.
Sự tốt bụng và nghe lời của Tần Việt đã tồn tại từ ngày đầu gặp gỡ, thẳng thắn vô tư, cũng mượt mà, im ắng, căn bản chẳng thể đề phòng.
Nhưng vẫn là câu nói ấy.
Người như Thẩm Kiến Thanh vẫn được yêu ư?
Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh đờ đẫn, nhớ lại trước đây:
"Vì mày là đồng tính nên cả nhà đều phải chịu tai ương theo mày đấy!"
——"Thanh nhi, không phải con gái nào cũng xấu như vậy đâu, em dũng cảm lên, sau này nhất định sẽ gặp được một người không lừa dối em, đối xử chân thành với em."
"Chị mày lớp 12, áp lực đã đủ lớn rồi, bây giờ lại còn đắc tội những người đó vì bảo vệ mày, bị người ta lấy ảnh trên bảng tin rồi photoshop thành ảnh gợi dục, đăng khắp nơi trên mạng kia kìa!"
——"Thanh nhi, tại sao em phải sợ? Tại sao phải đi khám bác sĩ? Thích con gái rốt cuộc có gì sai?! Em nói cho chị đi!"
"Chị mày không chịu nổi mà tự sát rồi đấy, vừa lòng mày chưa?!"
——"Thanh nhi, lựa chọn này của chị không liên quan gì đến em, chỉ là chị gắng gượng lâu quá, mệt rồi, nhưng em yên tâm, chờ chị được giải thoát, chị sẽ bảo vệ em tốt hơn."
"Rầm——!"
Thẩm Kiến Thanh bỗng đứng phắt dậy, đẩy chiếc ghế gỗ nặng nề phía sau đổ mạnh xuống đất, phát ra một loạt âm thanh sắc bén chói tai, khiến cô Ngô vừa mới tới văn phòng giật nảy mình.
Cô Ngô vuốt ngực nói: "Khó chịu à, sắc mặt sao khó coi thế?"
"Không." Thẩm Kiến Thắng cố gắng áp chế hơi thở và những âm thanh hỗn loạn trong đầu, nói: "Tôi lên lớp đây."
"Đi đi, hôm nay nhiệt độ lại giảm, gió như dao cắt ấy, cô mặc áo khoác vào nhé."
"Ừ."
Hai tiết học này là 《Xử lý tín hiệu số》 của điện tín, môn chuyên ngành, Thẩm Kiến Thanh không thể qua loa, đứng hút một điếu thuốc ở lỗ thông hơi phía sau tòa nhà rồi đứng đắn đi lên tầng giảng bài.
"Chúng ta bắt đầu từ đặc điểm của bộ lọc toàn pha, có thể dễ dàng hiểu được lý do tại sao nó thường được sử dụng để làm bộ trễ và bộ cân bằng trễ."
"Tiếp theo, chúng ta sẽ xem xét bộ lọc số toàn pha bậc một với hệ số phức..."
Thẩm Kiến Thanh bật chế độ im lặng, chiếc điện thoại được đặt trên bàn đột nhiên sáng lên.
Cô ấy tưởng là Tần Việt, vừa lật giáo trình, vừa bất động thanh sắc nhìn điện thoại.
Phát hiện đó lại là dãy số chưa lưu quen thuộc.
Đồng tử Thẩm Kiến Thanh sa sầm, không để ý.
Tan học, Thẩm Kiến Thanh không về văn phòng mà đi thẳng tới nhà ăn mua cháo cho Tần Việt.
Nhân viên nhận ra Thẩm Kiến Thanh, gọi cháo tôm rau cho cô ấy theo thói quen.
Thẩm Kiến Thanh kịp thời hỏi: "Có cháo ngọt không?"
Nhân viên nói: "Có, ở đây gì cũng có."
"Vậy gọi giúp tôi một suất cháo táo hạt kê."
"Được."
Nhân viên cầm muôi, cười haha tán gẫu với Thẩm Kiến Thanh, "Không phải cô kiêng đường sao, tại sao hôm nay tự nhiên lại muốn ăn cháo ngọt?"
Thẩm Kiến Thanh mơ hồ nói: "Đổi khẩu vị."
Nhân viên không hỏi thêm nữa, đóng gói cháo rồi đưa cho Thẩm Kiến Thanh.
Trên đường về, Thẩm Kiến Thanh đi rất nhanh.
Đến dưới tầng, bước chân bỗng dừng lại, quay người đi vào vườn hoa bên cạnh, hút nhanh 2 điếu thuốc.
12 giờ rưỡi, tiếng mở cửa vang lên, trong nhà không có động tĩnh gì.
Tim Thẩm Kiến Thanh trầm xuống, nhanh chân bước vào phòng ngủ.
Tần Việt đang nằm nghiêng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Thẩm Kiến Thanh vô thức kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, kết quả tay vừa chạm vào, Tần Việt đã mở mắt tỉnh dậy.
"Về lúc nào vậy?"
"Vừa mới đây."
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Buổi sáng lại sốt à?"
Tần Việt nói: "Uống thuốc xong đỡ rồi."
Tầm nhìn của Tần Việt di chuyển lên phía trên, dừng lại trên cổ tay gầy gò của Thẩm Kiến Thanh, "Chị hút thuốc?"
Đầu ngón tay Thẩm Kiến Thanh khẽ giật giật, thuận thế thu tay về, nói: "Đọc luận văn của sinh viên xong muốn từ chức, không nhịn được nên hút 2 điếu."
Dứt lời, Thẩm Kiến Thanh không cho Tần Việt cơ hội hỏi tiếp, tiện tay đặt cháo lên tủ đầu giường hỏi cô, "Ăn luôn?"
"Ừ." Tần Việt ngồi dậy dựa vào thành giường, nhấp một ngụm nhỏ.
Căn phòng rất yên ắng, như hai người xa lạ đang ngồi cùng nhau.
Ăn cháo xong, Thẩm Kiến Thanh rót nước cho Tần Việt súc miệng, nói: "Ngủ tiếp đi, buổi chiều tôi có việc, lát nữa sẽ vào phòng làm việc, nhưng không đóng cửa, em cứ gọi, tôi sẽ nghe thấy."
Tần Việt đáp: "Được."
Thẩm Kiến Thanh cầm ly nước rời đi.
Tần Việt tựa vào đầu giường bất động.
Giác quan thứ 6 là một thứ vô cùng kỳ diệu, dù một người có giỏi ngụy trang đến mấy thì cũng sẽ trở nên không còn nơi lánh thân trước nó.
Tần Việt có thể cảm giác được Thẩm Kiến Thanh đang né tránh, nhưng biểu cảm và hành động của cô ấy trông lại chẳng có gì bất thường.
Cô ấy bắt đầu mâu thuẫn rồi.
Không thể quấy rầy, không thể tiếp tục thúc giục nữa, chỉ đành bất động thanh sắc thu hút ánh nhìn của cô ấy, khiến cô ấy từng bước lại gần mình hơn.
Tần Việt giơ tay sờ vầng trán vẫn còn đang lâm râm sốt, nhấc chăn lên rồi nằm xuống.
Bên ngoài, Thẩm Kiến Thanh thay giày, đi vào phòng làm việc.
Thực ra cô ấy không có việc gì đặc biệt gấp cả, qua mở cửa sổ, sau đó ngồi bên cửa sổ hút thuốc mãi.
Không biết đã được bao lâu, tinh thần, sức lực kiệt quệ, Thẩm Kiến Thanh suy tư bị buộc phải rơi vào cơn mơ.
Trong mơ là một cảnh tượng thực tế mà cô ấy đã nhiều năm không dám hồi tưởng lại.
————
Trong căn nhà rộng lớn, trống trải, Thẩm Đồng Nghi đã dùng đồ uống có trộn paraquat đang tựa vào người Thẩm Kiến Thanh, yếu ớt nói: "Thanh nhi, chị chỉ mệt thôi, em đừng khóc, kiên cường lên."
Thẩm Kiến Thanh giàn dụa nước mắt: "Chị, chị đừng nói gì cả, 120 sẽ tới ngay thôi, chị gắng gượng chút được không? Em cầu xin chị gắng gượng lên."
Thẩm Đồng Nghi dường như không nghe được Thẩm Kiến Thanh, thống khổ r3n rỉ vài tiếng, sau đó tiếp tục dặn dò, "Thanh nhi, em sẽ từ từ lãng quên những chuyện xảy ra suốt năm 14 tuổi này thôi, sẽ gặp được một cô gái xinh đẹp, đối xử thật lòng với em, sẽ có một tình yêu giản đơn, nhưng ấm áp với cô ấy."
"Chị..."
"Em nhất định phải nhớ dẫn cô ấy đến gặp chị, gặp được rồi, chị mới có thể thật sự yên lòng."
Thẩm Kiến Thanh suy sụp.
Thẩm Đồng Nghi khổ sở cười một tiếng, nắm tay Thẩm Kiến Thanh, "Em ẩu lắm, không thích ghi nhớ, chị phải cho em một thời hạn mới được."
Thẩm Kiến Thanh: "Chị, xin chị đừng nói nữa, sao 120 còn chưa tới?!"
Thẩm Đồng Nghi bỏ ngoài tai: "17 năm có được không? Em hãy dùng 17 năm này để trưởng thành thêm lần nữa, rồi vào ngày trưởng thành, em sẽ gặp được cô gái mình thích. Khi đó em mới 31, chín chắn rồi, cũng đã có nền tảng kinh tế nhất định, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho cô gái ấy."
"Thanh nhi, em sẽ không để chị thất vọng đâu nhỉ?"
"Chị ơi!"
"Có ai ở đây không? Chúng tôi là đội cấp cứu."
Cuối cùng cũng có tiếng người ở dưới tầng, Thẩm Kiến Thanh thất thanh hét lớn, "Trên tầng! Chúng tôi ở trên tầng!"
Cho đến tận bây giờ, Thẩm Kiến Thanh không thể nhớ rõ sự nhộn nháo sau đó, hình như thông báo tình trạng nguy kịch cứ dồn dập kéo tới, nhưng trẻ vị thành niên là cô ấy vẫn chưa được ký tên.
Sau đó bố mẹ tới, giơ tay tát cô ấy một cái, hỏi cô ấy có còn dám đồng tính nữa hay không.
Cô ấy trả lời rằng không dám.
————
Đến tận bây giờ vẫn không dám.
Nhưng dường như đúng như những gì chị mình mong mỏi, 31 tuổi, cô ấy gặp được một cô gái rất tốt, cô tên, Tần Việt.
"Giảng viên Thẩm, giảng viên Thẩm..."
Một giọng nữ quen thuộc văng vẳng bên tai, Thẩm Kiến Thanh giật mình tỉnh giấc, bất ngờ bắt gặp khuôn mặt xuất hiện tại cảnh tượng cuối cùng trong mơ.
Tim Thẩm Kiến Thanh đập loạn xạ, như sắp nổ tung, cô ấy bị thao túng bởi sự khó chịu đến cùng cực trong lồ|\|g ngực, vừa hé miệng, giọng đã vang dội sắc bén, "Không ngửi thấy mùi thuốc hay sao?! Về phòng ngủ!"
Tần Việt cúi đầu nhìn tàn thuốc ngổn ngang trên bàn, giọng điệu bình tĩnh, "Hút thuốc nhiều có hại cho sức khỏe."
Thẩm Kiến Thanh: "Có hại mấy cũng khỏe hơn em, quay về phòng ngủ ngay!"
Tần Việt đứng đó bất động.
Thẩm Kiến Thanh liền nổi trận lôi đình: "Tần Việt, đừng chọc giận tôi!"
Tần Việt im lặng vài giây rồi cúi xuống lấy bao thuốc trên bàn đi.
Thẩm Kiến Thanh trông thấy bóng lưng mỏng manh, yếu đuối của cô, lý trí ùa về, sắc mặt tái nhợt.
Đã là lần thứ 2 rồi, cô ấy lại mất bình tĩnh với Tần Việt.
Lần trước cô ấy còn có lý do để trách móc Tần Việt, nhưng hôm nay thì sao?
Tần Việt không làm gì sai cả, cô ấy thậm chí còn chẳng làm gì, chỉ vì Thẩm Kiến Thanh mày thích cô ấy, nhưng lại không dám thích cô ấy, nên cô ấy mới phải chịu tai bay vạ gió!
Thẩm Kiến Thanh như bị ai đó tát một phát, nặng tay hơn, mạnh hơn cả trong mơ, cái tát khiến cô ấy choáng váng đầu óc, khó mà đứng vững.
Thẩm Kiến Thanh vịn tường ngồi thụp xuống, tầm nhìn không có tiêu cự.
"Em sẽ không để chị thất vọng đâu nhỉ?"
"Mày vẫn còn dám dây dưa với người đồng tính?!"
Hai câu nói này như âm thanh ma quỷ, không ngừng vang vọng trong tâm trí Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh không chịu nổi, rúc vào trong góc, tay túm chặt tóc, giãy dụa trong cơn hỗn loạn.
Toàn thân Thẩm Kiến Thanh run rẩy kịch liệt, đại não trống rỗng trong phút chốc, đến khi cô ấy bình thường trở lại thì đã ngồi ở bên giường.
"Xin lỗi." Thẩm Kiến Thanh nói.
Tần Việt lại sốt, liên tục 3 ngày sau đó, đến tối thứ 5 cuối cùng cũng ổn định.
Thẩm Kiến Thanh cũng sụt cân theo cô.
Buổi tối, Tần Việt có chút khẩu vị.
Thẩm Kiến Thanh gọi bữa tối ở Lâm Ký cho cô, cùng cô ăn được nửa chừng thì bỗng nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc truyền tới từ bên ngoài.
Thẩm Kiến Thanh đi ra cửa sổ nhìn xuống.
"Tuyết rơi rồi."
Trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đông, rơi lả tả, nhanh nhẹn đáp xuống.
Tần Việt buông thìa xuống nói: "Tôi ra ngoài ngắm được không?"
Thẩm Kiến Thanh: "Không, em vừa mới khỏi bệnh, bây giờ mà ra ngoài là đi tìm cái chết."
Dù gì, tìm đến cái chết sẽ lưu lại quá trình ấn tượng sâu sắc, chờ chết, có thể sẽ trắng tay.
Thẩm Kiến Thanh không chọi lại Tần Việt khoản đấu mắt, thở dài nói: "Phục em rồi đấy, ăn đi đã, ăn xong thì về phòng ngủ."
Tần Việt "ừ" một tiếng, ăn hết một hơi nước canh còn lại, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Thẩm Kiến Thanh cho cô đứng cạnh giường, như hồi 4 tuổi, quấn cô trong áo phao, khăn quàng cổ, mũ và khẩu trang, chỉ để lộ hai con mắt.
"Giờ mới phát hiện em cũng có bọng mắt." Thẩm Kiến Thanh dùng ngón tay chọc chọc vào mắt Tần Việt, cười nói: "Đi thôi."
Sự huyên náo bên ngoài đã biến mất, trên đất kết lại một lớp màu trắng mong mỏng, đi đến đâu sẽ để lại dấu chân đến đó.
Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh sóng vai, hoa văn dưới dế giày cũng như đúc từ một khuôn.
Đi được khoảng 20 phút, Thẩm Kiến Thanh dừng lại, sau đó bước sang trước mặt Tần Việt, nhấc khẩu trang của cô lên, hỏi: "Lạnh không?"
Tần Việt nói: "Mắt hơi lạnh."
Thẩm Kiến Thanh vui vẻ: "Cụ Việt, cụ chỉ hở mỗi đôi mắt thôi đấy ạ. Bịt luôn vào thì cụ có còn đi được không? Muốn con dắt cụ đi à?"
Tần Việt nói: "Cũng đâu phải là không được."
Thẩm Kiến Thanh thoải mái cười lớn, "Nói đến tranh thủ, em số 2 thì không ai dám tranh số 1."
Thẩm Kiến Thanh đưa tay ra khỏi túi, xoa xoa, che mắt Tần Việt lại, nói: "Sưởi ấm cho em là được rồi, đừng có được nước làm tới."
Trùng hợp, bên cạnh có một đôi tình nhân đi ngang qua.
Cô gái ghen tị trước động tác của Thẩm Kiến Thanh, nhéo bạn trai mình, "Anh xem người ta ngoài kia yêu nhau như thế nào đi kìa! Đần ơi là đần!"
Cậu trai đau đến nhe răng: "Anh thấy rồi, có một câu hỏi."
"Nói!"
"Hai người phụ nữ yêu nhau có kỳ không?"
Thẩm Kiến Thanh quay qua, giọng nói trầm thấp bị khẩu trang chặn lại, "Trông chúng tôi kỳ lắm à?"
Cậu trai bẽ mặt, vội vàng bỏ chạy cùng bạn gái.
Bên đường nổi gió, khiến tóc Thẩm Kiến Thanh nhe nanh múa vuốt.
Thẩm Kiến Thanh vô thức giơ tay vuốt tóc, mắt Tần Việt hiện ra, trong vẻ tĩnh lặng lóe lên một tia sáng khó nhận thấy, Thẩm Kiến Thanh thấy vậy, động tác hơi khựng lại, tự nhiên trượt dọc theo vành tai, nói: "Về được chưa? Em ăn vận như gấu, bây giờ tôi lạnh như chó, thật sự chịu hết nổi rồi."
Tần Việt nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm nhiên như không của Thẩm Kiến Thanh một lúc, quay người trước, "Đi thôi."
Thẩm Kiến Thanh mím chặt môi, vẻ khó xử trong ánh mắt, va chạm dữ dội như một cuộc chiến không có khói lửa.
————
Sáng hôm sau, thứ 6, Thẩm Kiến Thanh có lớp nghiên cứu sinh, phải đến khuôn viên trường mới.
Tần Việt cũng tham gia lớp học này, nhưng cô vẫn còn đang ho, Thẩm Kiến Thanh bèn nói: "Khỏi đi, lúc về tôi sẽ dạy riêng em."
Tần Việt đáp: "Được."
Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng rời đi.
Tần Việt dựa vào vách tường hành lang, trả lời cuộc gọi của Quan Hướng Thần.
"Bé Việt, cô sao rồi?" Quan Hướng Thần đã mấy ngày không gặp Tần Việt, nôn nóng hỏi.
Tần Việt nói: "Không sao rồi, giờ hơi ho thôi."
Quan Hướng Thần như trút được gánh nặng: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, mấy ngày qua chị lo chết đi được."
"Ê, cô và cô Thẩm sao rồi? Có tiến triển gì không?" Quan Hướng Thần hỏi.
Tần Việt nói: "Chị ấy thừa nhận rồi, hẳn cũng nhìn ra em thích chị ấy, hiện tại không từ chối, cũng không chấp nhận."
"Tức là sao? Tốt hay xấu?"
"Chưa chắc."
Không còn phòng bị như trước cũng có thể coi là tốt.
Cảm xúc đột ngột mất khống chế như xưa là xấu.
Cô không chắc hai thứ này chiếm tỷ lệ bao nhiêu trong lòng Thẩm Kiến Thanh, nên không chắc mình sẽ nhận được kết quả ra sao.
Quan Hướng Thần lo lắng: "Việt, lỡ, chị chỉ giả sử thôi nhé, lỡ như không thành sao?"
Tần Việt nói: "Không có lỡ như."
Cô vẫn còn cả một mùa đông, đủ để nắm giữ được Thẩm Kiến Thanh đã dao dộng.
Quan Hướng Thần nhất thời không nói nên lời.
Tần Việt nói: "Cúp đây."
Quan Hướng Thần vội nói: "Không phải viện trưởng sẽ kiểm tra sức khỏe vào Chủ nhật đầu tiên của tháng 11 hàng năm hay sao, chị đã hẹn trước giúp cô rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt."
Tần Việt ngẩn người một lúc mới sực nhớ ra chuyện này.
Trước đây cô vẫn nhớ rất kỹ.
Tần Việt nhìn bức tường đối diện, nói: "Hướng Thần, cảm ơn chị."
"Khách sáo quá đấy em gái." Quan Hướng Thần nói nhanh: "Chị đi ăn cơm đây! Cô cố lên nhé!"
Tần Việt nói: "Được."
————
Ở trưởng Thẩm Kiến Thanh bận rộn suốt cả buổi sáng.
Trần Vi ăn trưa cùng cô ấy, sực nhớ hỏi: "Làm hòa với ai kia nhà cô rồi hả?"
Thẩm Kiến Thanh không ngẩng đầu: "Ăn cũng chẳng chặn được cái miệng cô."
Trần Vi: "Chậc, một cuộc điện thoại là đã lộ sạch sành sanh tâm trạng vui vẻ rồi, cô Thẩm, cô đã nghe theo lòng mình thì không giả bộ lâu được đâu."
Đã nghe theo lòng mình?
Những ngón tay cầm đũa của Thẩm Kiến Thanh siết chặt.
Kha Lương Bình bước nhanh tới nói: "Giảng viên Thẩm, em đi theo tôi một lát."
Thẩm Kiến Thanh đứng dậy.
"Sao vậy ạ?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Kha Lương Bình giơ tay chỉ ra phía người, nhỏ giọng nói: "Mẹ em tới."
"...Thầy nói, ai?"
"Mẹ em đó, bây giờ đang ở trong văn phòng của tôi."
Kha Lương Bình vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở Thẩm Kiến Thanh: "Trông giận dữ lắm, lát nữa em nói chuyện với bà ấy thì nhất định phải cẩn thận, đừng cứ hễ bất đồng là lại cãi nhau.'
Sắc mặt Thẩm Kiến Thanh lạnh lùng: "Không được sự đồng ý của em mà đã liên lạc thẳng với lãnh đạo thì thôi đi, bây giờ còn tìm đến tận cửa, thầy nghĩ em có thể bình tĩnh nói chuyện với bà ta không?"
"Ơ, em!"
Kha Lương Bình không kịp đuổi theo, nhìn cô ấy lạnh mặt bước ra khỏi nhà ăn.
"Mẹ không nói tiếng nào đã chạy đến chỗ làm việc của con là muốn làm cái gì vậy?"
Câu đầu tiên khi Thẩm Kiến Thanh mở cửa khiến bầu không khí rơi vào bờ vực sụp đổ.
Mẹ Thẩm giận nhưng vẫn đứng thẳng, nghiêm nghị nói, "Thứ 2 mẹ có gọi cho con, con không nghe."
Thẩm Kiến Thanh: "Dạy học."
"Dạy xong sao không gọi lại?"
"Tại sao phải gọi lại? Chủ động ăn mắng à? Não con không có vấn đề."
"Con nói chuyện với mẹ bằng cái thái độ kiểu gì thế?"
"Mẹ thái độ thế nào thì con thái độ thế ấy nói chuyện với mẹ."
"Thẩm Kiến Thanh!"
Thẩm Kiến Thanh đi tới dựa vào cạnh cửa sổ—— một chân hơi cong, hai tay đút túi, vẻ mặt thờ ơ.
Mẹ Thẩm sửng sốt: "Con là giảng viên đây, bình thường nói chuyện với sinh viên đi đứng như thế à?"
Thẩm Kiến Thanh: "Có vấn đề gì không? À, đúng rồi, tôi chỉ là một đứa vô dụng, làm sao dám tranh luận đúng hay sai với đại học giả chuyên nghiên cứu lễ nghi hình thể như quý bà đây được."
Mẹ Thẩm tức đến mức tay giống như đang co giật: "Hôm nay mẹ đến không phải là để cãi nhau với con."
Thẩm Kiến Thanh giơ tay: "Muốn nói gì thì mời bà cứ nói, nói xong thì mời ra về, tránh cho nơi này làm bà kinh tởm."
"Nói chuyện với mẹ, con đừng châm chọc như thế." Trong giọng nói của mẹ Thẩm mang theo vẻ tức tối, nhưng bị bà hết sức kìm nén, nghe rất vặn vẹo, "Người phụ nữ mà con nói qua điện thoại lần trước là sao?"
Thẩm Kiến Thanh bật cười: "Chuyện này qua bao lâu rồi mới nhớ ra mà hỏi, hơi muộn nhỉ?"
"Cũng đúng, quý bà đây lúc nào cũng là người bận rộn." Thẩm Kiến Thanh lại cười một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo hơn cả lúc mới đến, "Hằng ngày, không phải giảng dạy cho ngôi sao này thì cũng là chỉ đạo lễ nghi cho đoàn làm phim nọ, nếu thật sự để mắt đến con cái thì cũng chỉ là bới móc sai lầm của nó, rồi tiện tay lôi kéo nó vào những quy củ mà bà ấn định, nào có chuyện quan tâm đến nó ngoài kia sống chết ra sao thế nào."
Mẹ Thẩm bị chọc đúng chỗ đau, sắc mặt khó coi vô cùng, "Nếu không phải để tạo nên môi trường trưởng thành đúng đắn cho con và chị con, mẹ và bố con có phải bạt mạng như vậy không?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Tôi thừa nhận, cuộc sống của bọn tôi quả thực rất tốt, không phải lo cơm ăn áo mặc, đi học có xe đưa rước, ngoài ra thì sao? Lớp tôi họp phụ huynh, chị tôi đi, lớp chị tôi họp phụ huynh, tôi đi; ở trường, tôi bị người ta bắt nạt đến chết, chị tôi bảo vệ, chị tôibị người ta tung tin đồn thất thiệt, không chịu nổi, tôi gọi 120 cho chị ấy."
"Tôi muốn hỏi, lúc đó các người đang ở đâu?"
"Sợ chuyện tôi đồng tính liên lụy đến sự nghiệp cao cả của các người nên không dám làm ầm lên chứ gì?"
"Môi trường trưởng thành đúng là phù con mẹ nó hợp luôn."
Giọng điệu mỉa mai của Thẩm Kiến Thanh khiến mẹ Thẩm tức giận đến cùng cực, bà đập mạnh bàn, nói: "Bây giờ chúng ta đang bàn đến vấn đề của con kia mà!"
Thẩm Kiến Thanh khẽ cười: "OK, đúng là tôi có phụ nữ."
"Nói vậy hình như không đúng lắm." Thẩm Kiến Thanh đưa tay vén mái tóc xoăn ra sau lưng, để lộ vệt đỏ giống như dấu hôn ở trên cổ, nói: "Nói chính xác, tôi là người tình của một người phụ nữ, chúng tôi gặp nhau 2 lần mỗi tuần, tôi cung cấp địa điểm, phụ trách đưa đón, cô ấy chỉ cần làm một việc, biết là việc gì không?"
Thẩm Kiến Thanh cong đôi môi đỏ mong, dằn từng chữ: "Đè, tôi."
Những lời trắng trợn như vậy khi nói trực tiếp có tác động lớn hơn nhiều so với qua điện thoại.
Dưới cơn thịnh nộ, mẹ Thẩm đã giơ tay lên, nhưng lại buông xuống tại giây phút cuối cùng, không nhịn được nói: "Con có còn biết ngại không thế?!"
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, thản nhiên nghiêng đầu: "Có phải yêu đương đâu, dùng từ 'đè' không phải rất thích hợp hay sao?"
"Dứt đi!"
"Không được."
"Mày bị người ta lừa còn chưa đủ à?"
"Giữa chúng tôi là cô tình tôi nguyện, lừa đâu ra mà lừa?"
"Vậy chị con thì sao?!" Mẹ Thẩm vẫn không kìm nén được lửa giận, hét lên, "Khi đó chị con học lớp 12, vốn đã bị trầm cảm vì áp lực học hành rồi mà con vẫn để con bé ngày ngày hộ tống con đi học, rồi sao? Con bé chết, con sống, tiếp tục làm loạn! Con không thấy có lỗi với chị mình à?!"
Mẹ Thẩm gào lên, văn phòng lặng ngắt như tờ.
Thẩm Kiến Thanh thẳng người dậy, từng bước đi về phía mẹ Thẩm, biểu cảm trên mặt tối sầm.
"Mẹ vừa nói chị con làm sao cơ?" Thẩm Kiến Thanh hỏi, giọng điệu bình tĩnh đến mức khiến con người ta phải run rẩy toàn thân.
Mẹ Thẩm nhận ra mình lỡ lời, hoảng sợ trong một giây, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, nói: "Không sao cả."
Thẩm Kiến Thanh lại gần: "Chị con bị trầm cảm lúc nào? Sao lại bị?"
Mẹ Thẩm quay đi, không nhìn Thẩm Kiến Thanh: "Bây giờ có nói cũng không có ý nghĩa gì."
"Có chứ." Đôi mắt không thấy đáy của Thẩm Kiến Thanh khóa chặt vào người trước mặt, "Ngày chị con tự tử, chị ấy nói lựa chọn của chị ấy không hề liên quan gì tới con, là chị ấy gắng gượng lâu quá, mệt rồi. Trước kia, con vẫn luôn tưởng rằng chị ấy nói vậy là vì không muốn khiến con áy náy. Chị ấy đã che chở con suốt một năm trời, quãng thời gian đó là quá dài, vì đó mà con tin chắc là vậy. Mẹ, bây giờ, mẹ hãy nói cho con biết đi, chị con, người mà ngay cả hiệu trưởng cũng không dám phản bác, tại sao lại trầm cảm đến mức phải tự tử vì vài bức ảnh đồi trụy chỉ trong vòng một tháng chứ?"
Mẹ Thẩm không còn đường lui, thất thanh hét lên: "Đúng! Là do bố mẹ ép con bé kế thừa tấm áo này càng nhanh càng tốt, không cho con bé học ngành mà nó muốn nên mới khiến con bé bị bệnh, tất cả là tại con! Con quá buông thả, giáo viên không làm gì được con nên gọi điện cho mẹ, nói trong lớp, con rủ bạn học chơi cờ caro, quấy nhiễu trật tự lớp học, tính cách của con làm sao có thể học lễ nghi cổ đại được?!"
"Con không học được nên các người ép chị con?"
"Tính cách chị con trầm tĩnh, suy nghĩ tinh tế, sinh ra chính là để làm cái ngành này!"
"Nhưng cuộc sống của chị ấy không phải của hai người!"
Thẩm Kiến Thanh cảm thấy hoang đường cực độ, "Mẹ, bọn con có phải do hai người sinh ra không vậy?"
Mẹ Thẩm hoảng hốt: "Con đang nói vớ vẩn cái gì thế?!"
"Nếu đúng là vậy thì sao mẹ có thể nhẫn tâm đẩy bọn con vào đường cùng chứ?"
"Con đang trách mẹ đấy à? Nếu không phải vì những bức ảnh đó, căn bản chị con sẽ không thể nào tái phát bệnh được! Sao con dám đổ hết lỗi lên mẹ?"
Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, lùi về nới rộng khoảng cách, "Đương nhiên con không đổ hết lỗi cho mẹ, nếu con không đồng tính, hoặc muộn hơn vài năm, khi chị con đã xong lớp 12, con mới bị người ta phát hiện là đồng tính, áp lực của chị ấy sẽ giảm bớt đôi chút, có thể sẽ không tự tử. Mẹ và con đều như nhau, chúng ta đều có lỗi trong chuyện của chị, nhưng con muốn hỏi, trong chuyện của con, mẹ đã đóng vai trò gì?"
Mẹ Thẩm nói: "Mẹ đang bảo vệ con! Đồng tính đã gây tổn hại quá nhiều cho chị em con, mẹ tuyệt đối sẽ không để con tái phạm sai lầm tương tự nữa!"
"Hahaha." Thẩm Kiến Thanh điên cuồng cười, "Vậy ra cách làm của mẹ là không cho con biết chị con bị trầm cảm, để con sống trong nỗi ám ảnh 'là mày đã hại chết chị gái mày' ròng rã 20 năm qua, dễ dàng hứa với các người rằng sẽ không yêu phụ nữ, để bảo toàn thể diện cho các người?"
"Thanh nhi, ý định ban đầu của mẹ không phải..."
"Đúng mà! Bà ích kỷ, giả dối, tha thiết danh tiếng hơn bất kỳ thứ gì khác, bà chính là kẻ nham hiểm như vậy đấy! Luôn là vậy!"
Thẩm Kiến Thanh bắt lấy bàn tay chuẩn bị vung tới của mẹ mình, giữ thật chặt, từng chữ đâm vào tim bà, "Bà thà để đứa con gái duy nhất còn lại gánh trên lưng tội danh sát nhân, ép nó đi theo con đường mà bà vạch ra, bà muốn làm gì? Chẳng phải chính vì danh tiếng, thể diện và hào quang của bà sao? Không có những thứ đó, bà có xứng đáng là một con người không?"
"Bà không xứng!"
Thẩm Kiến Thanh đẩy mẹ Thẩm ra, nâng cằm hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, nhìn thẳng vào bà ta nói: "Hôm nay tôi nói rõ ràng ngay tại đây, tôi đã tìm được người phụ nữ mà tôi thích, tôi thích cô ấy, muốn ở bên cô ấy, các người không ai cản được đâu."
Mẹ Thẩm cứng họng, mở miệng hồi lâu mới run rẩy nói: "Con vừa mới nói con có lỗi trong chuyện của chị con, quay đi đã muốn yêu một đứa con gái?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Đúng!"
Trước đây, cô ấy tự mình gánh vác mọi trách nhiệm, vừa tự nhủ mình không được yêu một người phụ nữ, vừa không dám để chị gái phải chờ đợi lâu, cô ấy mâu thuẫn, do dự, tiến thoái lưỡng nan.
Vậy là, khi kết thúc tuổi 31, cô ấy gặp được một Tần Việt chủ động tìm đến—— Trái tim lương thiện, ngoại hình xinh đẹp, lại không có bất cứ vướng mắc tình cảm nào với cô ấy, cô ấy lập tức tìm được điểm cân bằng trong những khe hở đó.
Cô ấy lấy việc Tần Việt phù hợp với khuynh hướng của mình làm một trong những lý do để đến với cô.
Bù đắp bằng cách thỏa mãn mọi nhu cầu trên giường của cô để xoa dịu sự ích kỷ, khiến mối quan hệ chỉ liên quan đến "giường chiếu" này trở nên bình đẳng và thẳng thắn.
Để rồi có thể dễ dàng cân bằng những mâu thuẫn trong lòng mình, đồng thời duy trì khoảng cách rõ ràng với Tần Việt một cách tỉnh táo, không để cô gái lương thiện đã đứng ra bảo vệ mình trong quán bar phải vướng vào những rắc rối tình cảm không đáng có, sa vào vũng lầy đồng tính này.
Bây giờ đã biến chất rồi.
Cô ấy thích Tần Việt.
Cô ấy có trách nhiệm, nhưng không nặng nề như trong tưởng tượng.
Đến tận khi chết, chị cô ấy vẫn hi vọng cô ấy sẽ tìm được một người con gái tốt, sống cho thật tốt.
Vậy cớ gì cô ấy vẫn phải níu kéo lấy lời hứa "không yêu phụ nữ"?
Đó là sản phẩm từ sự ích kỉ của một số người, căn bản chẳng phải kết quả mà những người thật lòng đối tốt với cô ấy muốn thấy!
"Mẹ, con sẽ không bao giờ quên những gì mà chị đã làm cho con, con không có cách nào để báo đáp chị ấy, nhưng có một việc mà con có thể làm cho chị ấy—— Sống thật tốt với cô gái đó, để chị yên lòng."
Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh, đanh thép, không dễ chen ngang: "Con không cần mẹ chúc phúc, mẹ cũng đừng quấy rầy con, từ giờ cho đến chết, chúng ta đừng dính dáng tới nhau nữa."
Dứt lời, Thẩm Kiến Thanh liền kéo cửa đi ra ngoài.
Trên đường, cô ấy gọi cho Trần Vi, nhờ cô nàng dạy giúp lớp buổi chiều, rồi vội vã về nhà mà không dừng nửa bước.
Bây giờ, cô ấy nóng lòng được làm tình với Tần Việt, sau đó đi tìm chị gái cô ấy, nói với chị rằng—— Em đã gặp được người con gái mà mình thích rồi.
Ngay khi quay về, cô ấy sẽ bộc bạch với người con gái ấy, biến ngủ suốt đời thành bên nhau trọn đời.
Hoặc không, hỏi ý kiến cô, nếu cần theo đuổi, cô ấy sẽ theo đuổi, cần dỗ dành, cô ấy sẽ dỗ dành.
Gì cũng được.
Thẩm Kiến Thanh về tới nhà, rửa tay trong nhà vệ sinh ở cửa, chưa kịp cởi cao gót ra đã đi vào phòng ngủ tìm Tần Việt.
Tần Việt nghe thấy tiếng động thì choàng tỉnh, bộ não mê man có vài giây không kịp phản ứng.
Thẩm Kiến Thanh đi thẳng tới, tay phải ôm mặt Tần Việt nói: "Tần Việt, em chưa bao giờ lừa dối tôi, đúng chứ?"
Bàn tay đặt trong chăn của Tần Việt siết chặt, nói: "Chưa."
"Sau này cũng sẽ không lừa tôi, phải không?"
"Phải."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Tôi muốn làm tình với em."
Những lời của Thẩm Kiến Thanh quá đột ngột, thái độ tcũng hay đổi bất ngờ như không báo trước, liền bổ nhào tới trước mặt Tần Việt.
Tần Việt không thể phản ứng trong vài giây.
Thẩm Kiến Thanh không đợi được: "Được không?"
Tần Việt hoàn hồn, nói: "Được."
Theo thói quen, Tần Việt nhấc chăn lên, muốn đứng dậy, tay vừa giơ lên nửa chừng liền đã bị Thẩm Kiến Thanh giữ lấy, nói: "Hôm nay tôi muốn áp chế em."