Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 80

Chu Tư nói: 【Ra đường quên uống thuốc hay gì?】

 

"Ơ kìa?"

 

Tống Hồi hiểu ra ẩn ý của Chu Tư, suýt nữa thì nghiến vỡ răng hàm: 【Em! Không! Có! Bị! Điên!】

 

Chu Tư: 【Thế thì là trạng thái tinh thần bất ổn】

 

"???" Không phải vẫn là điên à?

 

Tống Hồi cạn lời nhìn màn hình chằm chằm 3 giây rồi thở dài: "Sĩ diện hão, cái này có giải quyết được vấn đề không?"

 

"Được rồi, đến lúc mấu chốt vẫn phải nhờ vào đàn em để xoay chuyển tình thế, cứu vãn cuộc tình bấp bênh của hai người khỏi nguy nan mà thôi."

 

Tống Hồi nép sau cột đèn, giơ điện thoại về phía Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh, chụp một tấm rồi gửi cho Chu Tư: 【Mắt em không mù đâu hả?】

 

Đầu bên kia điện thoại, Chu Tư nhận được ảnh, ấn đường cau chặt.

 

Hàng ngày Tần Việt vào phòng họp đúng giờ, ăn mặc rất dễ nhận ra.

 

Ngược lại, phong cách của Thẩm Kiến Thanh lại khác hoàn toàn với thường ngày, rất khó nhận ra, nhưng chiếc vòng cổ mèo trên cổ tay cô ấy quá bắt mắt rồi chăng?

 

Chu Tư nặng nề nghĩ, may mà hôm nay bị người có IQ lẫn EQ chênh lệch như Tống Hồi bắt gặp, nếu không không...

 

Phía trên màn hình đột nhiên nhảy ra thông báo tin nhắn.

 

Tiểu Tây: 【Tôi dám nói đi thì cả đời này tuyệt đối sẽ không quay lại làm phiền nữa đâu, chị không cần phải đi theo tôi.】

 

Ánh mắt Chu Tư tối sầm, ngẩng đầu nhìn về phía hàng đợi kiểm tra an ninh đông đúc—— Hạ Tây, đáng lẽ ra phải kiểm tra vé đang đứng bên ngoài hàng người, nhìn thẳng vào cô nàng.

 

Người kia hẳn đã sớm nhận ra rằng cô nàng đã theo mình suốt từ khách sạn cho đến sân bay, vậy mà nhịn đến tận bây giờ mới nói, hoàn toàn không giống tính cách thẳng thừng của người kia chút nào.

 

Làm như vậy là muốn phục thù vì cô nàng tuyệt tình, hay là...

 

Chu Tư buộc mình không được suy nghĩ thêm nữa.

 

Cô nàng khó khăn lắm mới nhẫn tâm mở lời với Hạ Tây, giờ đây như vậy là kết cục tốt đẹp nhất.

 

Chỉ có điều, cuộc gặp mặt hôm nay chính là lần cuối cùng, thật sự muốn từ bỏ cả những tình cảm khi nhìn người kia lớn lên hay sao?

 

Vào ngày giúp đỡ Thẩm Kiến Thanh ở Giang Bình, Hạ Tây cũng bị thương—— Bị tên đàn ông kia đá vào xương sườn, gãy 2 cái—— Nhưng khi đó sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào Thẩm Kiến Thanh, không ai để đến Hạ Tây, người kia cũng không có biểu hiện gì khác thường.

 

Sau đó, lễ tân khách sạn giúp người kia gọi 120, mãi đến ngày hôm qua xuất viện, Chu Tư mới biết chuyện này. Hôm nay đi theo người kia, là vì lo cơ thể người kia vẫn chưa bình phục, gặp tai nạn trên đường, không phải vì sợ người kia quay lại làm phiền.

 

...Những lời này nói ra cũng chỉ nhiều thêm phiền não, thà rằng đừng nói.

 

Chu Tư rời mắt, trả lời: 【Được】

 

Ngay cả lời quan tâm tối thiểu cũng chẳng có.

 

Tại nơi cô nàng không nhịn rõ, quầng mắt Hạ Tây đỏ hoe trong giây lát.

 

Cô nàng cố chấp cắn răng, không để mình lộ ra yếu đuối.

 

Dòng người kiểm tra an ninh chậm chạp di chuyển có trật tự.

 

Một lát sau, Hạ Tây lấy điện thoại ra hỏi Chu Tư: 【Người chị thích là Tần Việt?】

 

Chu Tư do dự: 【Phải】

 

Hạ Tây: 【Hai người không có khả năng, mạng sống của cô ta thuộc về Thẩm Kiến Thanh, người cũng sẽ chỉ là của cô ta】

 

Chu Tư thoáng cau mày: 【Có ý gì?】

 

Hạ Tây không trả lời, quả quyết bấm vào ảnh đại diện của Chu Tư, bấm xóa, sau đó hòa vào dòng người kiểm tra an ninh mà không ngoảnh đầu.

 

Chu Tư mặt sa sầm nhìn về phía đó, luôn cảm thấy Hạ Tây nói bóng gió.

 

Đang nghĩ, Tống Hồi chờ mãi không thấy trả lời thò chân trên WeChat: 【Đàn chị ơi?】

 

Chu Tư hoàn hồn, nhanh chóng gõ phím: 【Cậu là paparazzi hay gì? Ảnh mờ thế kia mà dám lôi ra bịa đặt】

 

Tống Hồi: "???" Có mờ hả?

 

Ớ, hình như run tay mất rồi.

 

Tống Hồi giơ điện thoại lên, quyết định chụp lại tấm khác.

 

Ngẩng đầu chỉ nhìn thấy cây tiêu huyền trụi lủi...

 

Cùng lúc đó, tin nhắn thoại của Chu Tư được gửi tới, "Chuyện này dừng ở đây, nếu có một ngày tôi nghe được từ người thứ ba..."

 

Chu Tư dừng lại một giây, nói: "Tống Hồi, cậu biết tính tình tôi không tốt rồi đó."

 

Toàn thân Tống Hồi giật nảy, tức tốc cầm điện thoại chạy vào 071.

 

Chu Tư hiểu Tống Hồi, biết cậu ta sẽ không nói linh tinh nên vừa xong việc bên này xong, lập tức thoát ra khỏi hộp thoại và gửi tin nhắn cho Tần Việt: 【Hai người là sao vậy?】

 

Tần Việt liếc nhìn Thẩm Kiến Thanh đang nghe điện thoại của Chu Học Lễ qua dư quang, trả lời Chu Tư: 【?】

 

Chu Tư trực tiếp gửi ảnh: 【Hôn nhau trước cổng 071, hai người thật sự không sợ bị nhận ra sao?】

 

Tần Việt: 【Nhận ra thì làm sao?】

 

Chu Tư: 【Cô trò, đồng tính, cộng vào chưa đủ bùng nổ à?】

 

Tần Việt: 【Như thế thì lại làm sao?】

 

Bây giờ các cô vẫn chưa phải cô trò thực sự, kể cả sau này cô thật sự làm tiến sĩ của Thẩm Kiến Thanh như đã nói trong phòng họp, thì có làm sao?

 

Cô trò không yêu nhau được à?

 

Đồng tính luyến ái vi phạm luật pháp nào?

 

Bị hỏi, Chu Tư bực bội gẩy tóc, gõ phím thần tốc.

 

【Tần Việt, tôi biết hành trình của em và giảng viên Thẩm không dễ dàng gì, nhưng vì tương lai, thời gian này nhịn được thì vẫn nên nhịn】

 

【Nhiều người nói, xói chảy vàng, đạo lý này tôi không nói em cũng hiểu】

 

【Thân phận xã hội hiện tại của em và giảng viên Thẩm là giảng viên, sinh viên, cho dù tất cả chúng tôi đều biết hai người một Nam một Bắc, hoàn toàn không bị ràng buộc bởi hai thân phận này, nhưng người ngoài thì sao?】

 

【Người ngoài coi trọng đạo đức, căn bản không quan tâm hai người đã đi quãng đường bao xa để được ở bên nhau đâu】

 

【Chênh lệch tuổi tác giữa hai người lồ lộ ra đó, nếu thật sự bị vạch trần, giảng viên Thẩm là phía lớn tuổi hơn sẽ phải đứng mũi chịu sào】

 

【Còn em, ngoại trừ học bổng dựa trên thành tích, mọi danh hiệu danh giá khác sẽ bài trừ em】

 

【Với năng lực của em, có gì mà không đạt được đâu?】

 

Chu Tư ngẩng đầu nhìn cửa an ninh đã không còn bóng dáng của Hạ Tây, xoa xoa ấn đường, nói: 【Tần Việt, em quên những ngày ngoài đi làm, ngày nào cũng đầu tắt mặt tối chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh vất vả như thế nào rồi sao?】

 

Tần Việt cuối cùng cũng trả lời: 【Chưa quên.】

 

Chu Tư: 【Vậy em cam tâm nhường thứ đang trong tầm tay cho người khác sao?】

 

Chu Tư nói: 【Tần Việt, nghiên cứu sinh là cơ hội cuối cùng em, bỏ lỡ, tương lai của em, tiền đồ của em sẽ không mấy hứa hẹn đâu.】

 

Nhưng rõ ràng khai giảng chưa được bao lâu, Chu Học Lễ đã hưng phấn gọi cho cô nàng, nói Tần Việt rất có triển vọng trong tương lai.

 

Cô nàng từng thích Tần Việt, giờ đây sẽ giấu kín tình cảm trong sự ích kỷ.

 

Sự ích kỷ khiến cô nàng không thể ôn hòa, nhã nhặn nhìn Tần Việt lãng phí tương lai của mình.

 

Từ tốt nghiệp cấp 3 đến nghiên cứu sinh của Nam Đại, Tần Việt đã đánh đổi quá nhiều.

 

Cô nàng không thể không nhắc nhở.

 

Tần Việt nói: 【Em hiểu ý của chị.】

 

Rồi sao?

 

Tần Việt: 【Chị chỉ nhìn thấy nửa năm chuẩn bị cho kỳ thì của em, nhưng 5 năm trước, em đã sống như vậy rồi.】

 

Chu Tư kinh ngạc.

 

Tần Việt nói: 【Điều em sợ nhất trên đời này có lẽ là bắt đầu từ con số 0.】

 

Chu Tư: "..."

 

Hình như cô nàng lại đánh giá thấp Tần Việt rồi.

 

"Bên kia đang nhập..."

 

Ngay lập tức, tin nhắn mới của Tần Việt hiện lên trong hộp thoại: 【Chu Tư, thật sự lâu lắm rồi em không nhìn thấy cô ấy cười thoải mái như vậy.】

 

Vì kết quả này, cô đã học được cách phớt lờ rất nhiều chuyện, có thêm nữa cũng chẳng hề hấn gì.

 

Tệ nhất cũng chỉ là bắt đầu lại một con đường khác, không có gì to tát cả.

 

Chu Tư cầm điện thoại cười khổ: 【Có đáng không?】

 

Tần Việt nói: 【Chuyện tình cảm không thể bàn đến đáng hay không đáng được, chị nên hỏi em có phụ lòng những người đã kỳ vọng vào em hay không.】

 

Chu Tư nghi hoặc: 【Vậy em có phụ lòng họ không?】

 

Tần Việt nói: 【Có, nhưng rồi một ngày, em sẽ dùng biện pháp khác để khiến họ không tức giận, không tiếc nuối.】

 

Chu Tư bái phục.

 

Làm gì có ai có thể vừa hồ đồ vừa tỉnh táo như vậy chứ?

 

Không nhịn được, lại muốn thích em thì phải làm sao đây?

 

Chu Tư cười tự giễu một tiếng, ấn mở bàn phím: 【Ảnh là do Tống Hồi chụp được, cậu ta sợ tôi, sẽ không ra ngoài nói linh tinh đâu】

 

Tần Việt: 【Cảm ơn.】

 

Chu Tư: 【Cảm ơn sớm quá rồi】

 

Tống Hồi tưởng rằng Tần Việt là bạn gái của cô nàng nên mới kể với cô nàng chuyện này, cô nàng chỉ cảnh cáo Tống Hồi mà không phủi sạch quan hệ với Tần Việt là vì muốn chừa đường lui—— Lỡ như sự việc không giấu được, có Tống Hồi hâm dở thì cô nàng, một chuyên gia ngoại ngạch của cái ngành không mấy đặc thù này có thể ngăn chặn giúp các cô.

 

Bây giờ xem ra không cần thiết lắm.

 

So với ảnh hưởng mà việc bị lộ tẩy đem đến, Tần Việt để ý đến việc Thẩm Kiến Thanh có vui vẻ, mãn nguyện hay không hơn.

 

Tần Việt hỏi: 【Cái gì cơ?】

 

Chu Tư nói: 【Không có gì】

 

Sau đó quay trở lại hộp thoại với Tống Hồi, gõ từng chữ một: 【Tần Việt không phải bạn gái của tôi, sau này đừng lôi những chuyện vớ vẩn ra trước mặt cô ấy】

 

Tống Hồi sợ hãi, bước hụt bậc thềm, trán đập vào tường "rầm" một tiếng, gào thét: "Tôi hóa thân làm paparazzi là để hai người tự cứu vãn, có phải để chia tay đâu hả?! Hả?! Tôi có tội!"

 

Đáp lại Tống Hồi là một con thạch sùng tự đứt đuôi trườn tới trên tường, cậu ta ôm đầu, bình tĩnh nói: "Anh em, hình như tôi ngất xỉu đến nơi rồi."

 

"Rầm!" Một cậu bé đang biểu diễn trượt băng tự do trên đường lớn bị vấp vào lề đường, ngã dập mông một cái chắc nịch.

 

Thẩm Kiến Thanh đồng cảm sâu sắc, "rít" một tiếng, nói: "Sư phụ Tần, ngày mai chị xin đi giày cao gót được không?"

 

Tần Việt đút điện thoại lại vào túi: "Không được."

 

"Phải gặp người ta, ai ai cũng là chuyên gia trong ngành, chị không thể thua về khí chất được."

 

"Thắng về năng lực học thuật là đủ rồi."

 

"Không thắng nổi thì phải làm sao?"

 

"Cố gắng tiếp, tranh thủ san bằng vào lần sau."

 

Không phản bác nổi.

 

Thẩm Kiến Thanh nghiêng người, vai dựa nhẹ vào Tần Việt: "Không cho thật à?"

 

Tần Việt: "Không cho."

 

Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu, cằm chạm vào vai Tần Việt: "Gọi em là 'cục cưng' cũng không cho?"

 

Tần Việt nhớ lại cảm giác khi hai chữ ấy văng vẳng bên tai, bước chân dừng lại, nói: "Gọi đi."

 

Thẩm Kiến Thanh nhướng nhẹ hàng mày mảnh mai, giơ tay vén mái tóc ngắn của Tần Việt kẹp ra sau tai, đầu ngón tay câu nhẹ sụn tai cô, sau đó trượt xuống theoc ánh tay, nắm lấy tay cô, bỏ vào trong túi áo, môi sáp lại gần, từ tốn chậm rãi nói: "Cục cưng, đồng ý đi mà, một lần này thôi."

 

Hơi thở khi Thẩm Kiến Thanh nhả chữ quấn quanh Tần Việt, cô li3m môi dưới, màu máu nhanh chóng len lỏi khắp đôi tai trắng ngần của cô.

 

Thẩm Kiến Thanh thấy vây, đôi môi nhếch cao, nghĩ thầm, lại chẳng nắm thóp được quá đi ấy chứ—— bạn nhỏ à.

 

Giây tiếp theo, bàn tay rõ nét từng khung xương của Tần Việt rời khỏi bàn tay cô ấy, di chuyển từng chút một lên mu bàn tay, nắm lấy cổ tay cô ấy qua chiếc vòng cổ mèo, nói: "Giảng viên Thẩm, chị có chắc chỉ một lần là đủ không?"

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Bạn nhỏ này vô lý quá.

 

————

 

Ngày hôm sau, trong phòng họp không có giảng viên, đám khỉ Tống Hồi liền thừa cơ xưng vương, Tần Việt ở ngay bên cạnh mà cũng phải hét to.

 

"Kết quả mô phỏng vẫn chưa có hả?!"

 

Tần Việt ngước mắt nhìn qua.

 

Tống Hồi run người, cổ rụt lại, nấp sau màn hình.

 

Sư Dùng dùng tay che miệng, sát lại gần nhỏ tiếng nói: "Hôm nay cậu ra ngoài chỉ mang theo nửa bộ não thôi hả?"

 

Tống Hồi quay đầu lại: "Sao lại nói thế được nhỉ?"

 

Sư Dương: "Kết quả mô phỏng Tần Việt sáng sớm vừa mới đến đã đưa cho cậu rồi mà."

 

"Ồ ồ," Tống Hồi nghe lời gật đầu, "Đàn anh, em thật sự không chỉ mang theo nửa bộ não, mà quên cả bộ luôn rồi."

 

Sư Dương nhìn cậu ta chằm chằm 2 giây rồi dựng đứng ngón tay cái.

 

Tống Hồi thút thít trong lòng.

 

Cậu ta tốt quá mà, vừa xót xa cho đàn chị bị phản bội, vừa không nhẫn tâm kiếm chuyện với Tần Việt, sợ rằng quan hệ giữa hai người đã tệ lại còn tệ hơn.

 

Huhuhu.

 

Ai đến cứu cậu ta đi.

 

Tần Việt nói: "Việc của tôi đã làm xong hết rồi, có cần tôi kiểm tra giúp cậu không?"

 

"Quá cần ấy chứ!" Tống Hồi đảo phe chỉ trong một giây, nóng lòng coi Tần Việt là Bồ Tát, phù độ chúng sinh, ý thức đạo đức thấp đến mức khiến người ta tức lộn ruột.

 

6 giờ tối, Thẩm Kiến Thanh đã mất tích cả buổi chiều đột nhiên gửi tin nhắn: 【Lúc khó chịu, có được làm nũng với bạn gái không?】

 

Tần Việt nói: 【Được.】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Vậy phiền chuyển lời với sư phụ Tần là, bạn gái của cô ấy lâu rồi không đi giày cao gót, chân hơi đau】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Quả dưa khổ [1] giữa đời người.jpg】

 

[1] Dưa khổ: Khổ qua, mướp đắng

 

"Dưa gì đấy?" Tống Hồi vô tình nhìn thấy điện thoại của Tần Việt, hiếu kỳ hỏi.

 

Tần Việt ngước mắt.

 

Tống Hồi mỉm cười: "Chưa kể ha, thật ra tôi là bí đỏ đấy, giống không đàn anh?"

 

Sư Dương không thèm nhìn, quay sang bên kia đếm keycap.

 

Tần Việt đóng máy tính lại, đứng dậy nói với Sư Dương: "Đàn anh, em về trước đây."

 

Tần Việt rất hiếm khi về đi đúng giờ, Sư Dương nghe vậy thì vô thức hỏi: "Về sớm thế à?"

 

Bàn tay đang kéo quai balô của Tần Việt khựng lại, nói: "Vâng, đi đón người yêu, chân người đó không được khỏe."

 

Nếu mối quan hệ của cô và Thẩm Kiến Thanh đã được định sẵn là sẽ một ngày bị bại lộ, vậy thì chi bằng loại bỏ hình ảnh độc thân mà Lữ Trí đã dựng lên cho cô trong bữa tiệc lần trước vậy.

 

Làm vậy ít nhất cũng có thể khiến các cô bớt chịu chửi bới.

 

Tần Việt nói xong, phòng họp im lắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

 

Sư Dương há hộc, lắp bắp hồi lâu mới nói ra một câu: "Em có người yêu rồi hả?"

 

Tần Việt: "Vâng, có rồi."

 

"Các anh, em đi trước đây." Tần Việt khoác balô lên vai, nói: "Ngày mai gặp."

 

Trong phòng họp không ai nói một lời.

 

Rất nhanh sau, tiếng bước chân của Tần VIệt biến mất ngoài cửa.

 

Tống Hồi hoàn hồn, đập bàn, gửi tin nhắn cho Chu Tư: 【Đàn chị, người yêu cũ của chị có người yêu rồi kìa!】

 

Chu Tư: 【Cút】

 

————

 

Ra khỏi 071, Tần Việt đi thẳng đến bãi đỗ xe khách sạn.

 

Khi khởi động xe, cô hỏi Thẩm Kiến Thanh trên WeChat: 【Vẫn đang ở trung tâm hội nghị à?】

 

Thẩm Kiến Thanh trả lời rất nhanh: 【Ừ, bây giờ là tiệc tối】

 

Tần Việt: 【Mấy giờ thì kết thúc?】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Khoảng 9 giờ】

 

【Ừ.】

 

【Ừ?】

 

Tần Việt tra tuyến đường, quay trở lại nói: 【Sư phụ Tần bảo tôi chuyển lời cho cô, bây giờ cô ấy xuất phát đi đón cô, khoảng 7 giờ 20 sẽ đến, bất cứ lúc nào sau đó, chỉ cần cô ra ngoài, cô ấy nhất định sẽ đang đợi cô ở cửa.】

 

Trong phòng tiệc, Thẩm Kiến Thanh đọc tin nhắn nổi lên trên màn hình, lông mi rung rung, nụ cười nhanh chóng lan tỏa nơi khóe môi và mắt.

 

Ngoại hình của cô ấy vốn đã rực rỡ, nụ cười này, gần như làm lu mờ những ánh đèn lộng lẫy trong phòng tiệc.

 

Ở cửa, người phụ nữ đang rời đi nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng chốc dừng bước.

 

"Bàn đó là ai mời vậy?" Cô ta hỏi.

 

Người bên cạnh nhìn theo ánh mắt của cô ta, nói: "Chắc là anh Đồng, hình như là người trong dự án của anh ta."

 

Đôi môi diễm lệ của người phụ nữ cong lên, đưa tay vuốt tóc: "Vậy thì trùng hợp quá, 3 ngày sau, dự án này sẽ do tôi tiếp quản."

Bình Luận (0)
Comment