Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 81

Trong phòng tiệc ăn uống linh đình, chỉ duy Thẩm Kiến Thanh tránh xa náo nhiệt.

 

Cách đây không lâu, cô ấy còn tiếc nuối vì Tần Việt đã học lái xe, mình không còn chỗ để thể hiện trước mặt cô.

 

Bây giờ thì...

 

Thẩm Kiến Thanh chọn một meme rồi gửi cho Tần Việt, đặt úp điện thoại lên bàn, sau đó tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ vào điện thoại.

 

Bây giờ, người kia vừa mới xuất phát thôi mà cô ấy đã bồn chồn rồi. Đôi chân vừa rồi vẫn còn đau nhức âm ỉ của cô ấy xỏ vào cao gót, không còn chút cảm giác nhức mỏi nào, chỉ thấy không yên, để sao cũng thấy kỳ quặc, chộn rộn muốn lao xông ra cửa, lao về phía người ở ngoài cửa.

 

Ha.

 

Thẩm Kiến Thanh không nhịn được mà bật cười.

 

Đúng là sa đọa mà, ở nơi trang trọng mà lại dám làm việc riêng kiểu này.

 

"Rầm!"

 

Bàn đột nhiên bị ai đó va mạnh vào, Chu Học Lễ đang nói chuyện với bạn cũ vội đứng dậy đỡ Đồng Hà đang chênh vênh, nói: "Lão Lý, hôm nay cứ thế đã, hôm khác tôi nhất định sẽ đến thăm."

 

Giáo sư Lý nâng ly tỏ ý, mỉm cười rời đi.

 

Chu Học Lễ đỡ Đồng Hà ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm nghị: "Sao uống nhiều thế?"

 

Đồng Hà bật cười, muốn cố gắng tỏ ra rộng lượng nhưng thanh âm vẫn nghẹn ngào vào giây phút mở miệng: "Xin lỗi mọi người, là tôi không có năng lực, cạnh tranh thất bại rồi, sẽ có người mới phụ trách thử nghiệm và nghiệm thu hậu kỳ dự án của chúng ta."

 

Trên bàn ồn ào.

 

Thầy Lâu dẫn đầu nói: "Chuyện xảy ra khi nào thế?"

 

Đồng Hà say đến mất tỉnh táo, ánh mắt trống rỗng trong một giây rồi mới nói: "Đã mấy ngày rồi, mãi không nghĩ ra nên mở lời với mọi người thế nào."

 

Mọi người ngầm hiểu nhìn nhau, nhất trí chọn im lặng.

 

Tuy rằng mọi người không muốn thay đổi người phụ trách đột xuất, nhưng hiểu được Đồng Hà không có cách nào khác, vậy nên không nói gì nữa, cho dù một tràng lời "nói thì dễ lắm" của thầy Lâu đã hiện rõ dấu hiệu nhất định nhưng mọi người đều thấy tiếc thay cho Đồng Hà.

 

"Vậy còn anh?" Chu Học Lễ hỏi: "Sau này đi đâu?"

 

"Tranh suất vào 206, nếu không được," Đồng Hà dùng sức xoa nắn khuôn mặt cứng đờ, giọng nói nhẹ nhàng hơn chút, "Thì từ chức vậy. Năm sau tôi mới 40, vẫn ráng thêm được mấy năm, có ở bên ngoài mài giũa thì hẳn vẫn tốt hơn là ăn rồi chờ chết ở trong sở."

 

Đồng Hà nâng chén, sảng khoải nói: "Các vị giảng viên, một tháng qua vất vả cho mọi người rồi, tôi uống cạn để bày tỏ lòng kính trọng trước nhé."

 

Dứt lời, Đồng Hà uống liền 3 chén.

 

Vết thương của Thẩm Kiến Thanh vẫn chưa lành hẳn, trước khi từ 071 xuất phát đến đây, sư phụ Tần bận rộn đặc biệt gác công việc sang một bên, mời cô ấy đến nhà vệ sinh, vô cùng khí thế đè cô ấy vào tường, tay phải ôm eo, tay trái đỡ đầu ấy, hôn thật sâu lên môi cô ấy, nói: "Giảng viên Thẩm, ra ngoài đừng uống rượu, em rất quen thuộc mùi vị của chị, uống một ngụm thôi vẫn nếm được."

 

Dùng giọng điệu hờ hững nhất để nói những lời mạnh mẽ nhất.

 

Thẩm Kiến Thanh suýt chút nữa đã để mình bị Tần Việt mê hoặc đến mức xảy ra chút chuyện trong nhà vệ sinh, hứa không uống rượu cũng chỉ là chuyện môi trên chạm môi dưới mà thôi, không thể nào dễ hơn.

 

Nhưng đến lúc này...

 

Thẩm Kiến Thanh nuốt rượu, giọng nói trầm sâu, khàn khàn: "Có tiền có quyền, hoặc chỉ đơn giản là có quan hệ trong tối là đã có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tương lai của người khác, đến bao giờ cái trạng thái xã hội dị dạng này mới thay đổi?"

 

"Giảng viên Thẩm," Chu Học Lễ sợ tai vách mạch rừng, ảnh hưởng không tốt đến Thẩm Kiến Thanh, liền cong ngón tay gõ lên mặt bàn, đầy ẩn ý nói, "Năng lực của mới chưa chắc đã không tốt, người cũ cũng chưa chắc sẽ bị vùi dập, chờ xem sao, chiếc cồng của số phận nằm trong tay chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ vang lên."

 

Chu Học Lễ vỗ vai Đồng Hà, chủ động mời anh ta.

 

Những người khác đồng loạt làm theo.

 

Thẩm Kiến Thanh không chạm vào ly rượu nữa, những cảm xúc tiêu cực đang cuộn trào trong lồng ngực, cố gắng tạo cơ hội cho một vài ký ức trừu tượng trốn thoát ra ngoài.

 

Trước khi thành công, chiếc điện thoại trên bàn của Thẩm Kiến Thanh bỗng rung lên.

 

Ánh mắt đen kịt của cô ấy khẽ run run, sau đó trở lại bình thường, nhìn thấy Tần Việt nói trên WeChat: 【Giảng viên Thẩm, em đến rồi.】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Ở bãi đỗ xe à?】

 

Tần Việt: 【Ừ.】

 

Tần Việt: 【Khi nào xong thì báo em địa điểm thuận tiện, em qua đón chị.】

 

Nếu là cổng chính, cô sẽ bước lên trước mặt mọi người ngay tại cổng;

 

Nếu chỉ là một lối ra hẻo lánh nào đó, cô sẽ chỉ bước về phía Thẩm Kiến Thanh trong màn đêm.

 

Muốn gặp ở đâu, là do tâm trạng của Thẩm Kiến Thanh quyết định, cô giỏi tiến về phía trước, cũng giỏi đứng yên tại chỗ, chỉ cần lắng nghe là được.

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Bây giờ】【Ở bãi đỗ xe】

 

Tin nhắn được gửi đi thành công, Thẩm Kiến Thanh đứng dậy nói: "Thầy Chu, các thầy cứ thong thả, tôi có chút việc, xin phép về trước."

 

Chu Học Lễ không dò hỏi cũng không giữ lại, ông biết tình trạng thể chất hiện tại của Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh bước nhanh ra khỏi phòng tiệc, xông thẳng đến bãi đỗ xe mặt đất.

 

Hôm nay đông người, Tần Việt đỗ xe ở sâu bên trong.

 

Thẩm Kiến Thanh đi bộ hơn 10 phút mới nhìn thấy Tần Việt dưới ánh trăng trong trẻo—— Cô vẫn hơi khom vai, hai tay đút túi, co chân tựa vào đầu xe.

 

Đèn xe bật sáng, Tần Việt vừa vặn đứng giữa hai luồng ảnh sáng, vậy là không hề cố ý, cơ thể mảnh mai của cô được bảo bọc bởi một lớp viền vàng dịu dàng, giống như đang tận hưởng sự bình yên và tốt đẹp vô biên của nhân gian.

 

Thẩm Kiến Thanh ngắm nhìn cảnh tượng này, tâm trạng nặng nề trong lồng ngực lập tức bị cuốn trôi.

 

Bước chân của cô ấy càng lúc càng nhanh, cuối cùng, khi đứng trước mặt Tần Việt, đầu gối đang nhú lên da non đã hơi căng và đau, từng cơn kích thích thần kinh cô ấy, cô ấy mím môi bình lặng lại nhịp thở một lúc rồi nói: "Sao lại muốn đến đón chị?"

 

"Nhớ chị thì đến." Tần Việt nói, ánh nhìn của cô dừng lại vài giây nơi mũi giày của Thẩm Kiến Thanh gần như chạm vào giày mình, ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Giảng viên Thẩm, chị uống rượu."

 

Thẩm Kiến Thanh ngớ ra, phì cười: "Em cầm tinh con chó đấy à? Có một chén mà cũng ngửi thấy."

 

Tần Việt nói: "Cầm tinh con lợn."

 

Thẩm Kiến Thanh cau mày: "Cầm tinh con vật thật thà, chất phác đấy." Sau đó quan sát Tần Việt từ đầu đến chân, giọng điệu cà khịa nói: "Tiếc là sư phụ Tần chẳng học hỏi được tí tinh túy nào cả." Miệng lưỡi sắc bén, lại còn gầy.

 

Tần Việt nói: "Học được thì lúc em thừa nhận muốn ngủ với chị ở góc phố, chị có thể cho em một cái bạt tai, chứ không phải là đưa em về nhà."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Ý bảo tôi thiển cận, yêu chỉ coi trọng ngoại hình chứ gì?"

 

"Không phải." Tần Việt nói: "Thoạt nhìn thấy đẹp mà động lòng, sau này mới có cơ hội mưa dầm thấm lâu."

 

"Sư phụ Tần khéo ăn khéo nói quá cơ."

 

Khi ngao du trên khuôn mặt Tần Việt, ánh mắt Thẩm Kiến Thanh bỗng dừng lại, rơi trên sắc môi khác thường của cô—— Bớt phần tự nhiên, bây giờ là màu đỏ đậm, kết hợp với đường nét khuôn mặt rõ ràng của cô, trang nhã mà gợi cảm.

 

Tại khoảnh khắc đó, trái tim Thẩm Kiến Thanh như bị thứ gì đó đánh trúng. Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng giơ lên, chậm rãi lau môi Tần Việt, nói: "Lén tô son của chị đấy à?"

 

Cô ấy vứt vài thỏi lên xe, phòng khi cần đến, Tần Việt có biết.

 

Vừa rồi, trong lúc đợi Thẩm Kiến Thanh đến, Tần Việt nhìn thấy một cô gái đang kẻ lông mày trước gương. Sau đó người đang đợi nhận thấy, không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.

 

Tần Việt khựng lại một giây, kéo cửa xe đã mở sẵn ra, tìm thấy thỏi son đỏ cổ điển mà Thẩm Kiến Thanh thường dùng.

 

Tần Việt cụp mắt, nhìn màu hồng nhạt nhạt trên đầu ngón tay Thẩm Kiến Thanh, nói: "Đẹp không?"

 

Thẩm Kiến Thanh tiến lên một bước, chân phải tách mở đầu gối Tần Việt: "Đẹp, nhưng chưa đủ đẹp."

 

Dứt lời, Thẩm Kiến Thanh đỡ cằm Tần Việt hôn lên.

 

Mọi sự giằng co triền miên đều chỉ nằm trên đôi môi.

 

Tần Việt nhanh chóng cảm thấy tê dại, nóng ran, bàn tay ở trong túi nắm lại.

 

Thời gian trôi đi, bóng cây loang lổ nhẹ nhàng khiêu vũ giữa màn đêm.

 

Thẩm Kiến Thanh rời khỏi Tần Việt, ngón cái đỡ cằm cô lại lần nữa trượt qua môi cô, nhuốm lên mình sắc nước nhàn nhạt.

 

Cô ấy để lại màu nước trên khóe miệng Tần Việt, đè nén cổ họng, giống như gió thổi qua rừng tre, xào xạc xào xạc.

 

"Môi đỏ sau khi hôn vẫn là hợp với sư phụ Tần nhất."

 

Ẩm ướt căng mọng, bóng mượt, từ giữa môi đến viền môi, nơi nào cũng đỏ đến mức khiến cho con người ta muốn dừng mà không được.

 

Cô lại vô thức li3m...

 

Tay Thẩm Kiến Thanh di chuyển ra sau, hổ khẩu áp sát dưới tai Tần Việt, ngón cái xoa xoa vành tai trắng ngần của cô 2 lần, nghiêng người qua, dùng âm lượng chỉ 2 người nghe được nói: "Sư phụ Tần, có muốn cùng tôi chơi chút gì đó kích thích không?"

 

Tần Việt nhìn về phía trước, hô hấp chậm rãi: "Chơi cái gì?"

 

Đôi môi đỏ của Thẩm Kiến Thanh khẽ hé, cô ấy nói: "Xe..."

 

Từ đằng sau, Thẩm Kiến Thanh trả lời Tần Việt bằng hành động.

 

Cô vịn vai Tần Việt, trong dư quang, ánh đèn nhấp nhô trập trùng, còn Tần Việt chỉ ngồi yên thôi mà dường như đã có thể khiến cô ấy rung chuyển dữ dội, cô ấy cúi xuống nhìn Tần Việt, há miệng, nhưng lại không thể phát ra một tiếng động nào.

 

"Ting, ting..."

 

Điện thoại liên tục đổ chuông.

 

Tần Việt chỉ có tay phải là rảnh, không thể với tới chiếc điện thoại bên trái.

 

Thẩm Kiến Thanh ngửa đầu, chậm rãi thở ra, sau đó cúi người xuống, tạm dừng, lấy điện thoại cho Tần Việt.

 

Nhưng Tần Việt lại đặt trở về, nói: "Vân tay chỉ lưu của tay trái."

 

Cô phá vỡ thỏa thuận ban đầu, từ từ di chuyển, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Kiến Thanh, chậm rãi nói: "Tay trái chị vẫn cần dùng."

 

...

 

Không biết bắt đầu từ bao giờ, vầng trăng ẩn nấp trong áng mây, đèn đường càng sáng hơn.

 

Gò má Thẩm Kiến Thanh ửng đỏ, cô ấy mềm nhũn trên người Tần Việt.

 

Trong khoang xe tràn ngập bầu không khí mờ ám.

 

Cô ấy ngẩng đầu hôn lên đường gân mỹ nhân vẫn còn vô cùng rõ nét do dư vị vẫn chưa qua đi của Tần Việt, nói: "Bây giờ xem điện thoại được rồi."

 

Trên WeChat của Tần Việt hầu như không có tài khoản đăng ký, những số có thể gửi tin nhắn cho cô, mà lại còn liên tiếp rất nhiều thì quá bán là tin nhắn hữu ích, đang chờ cô trả lời.

 

Tần Việt bình tĩnh lại một lúc, lau sạch tay, cầm điện thoại lên đọc lướt tin nhắn.

 

"Nhóm lớp." Tần Việt nói: "Lớp trưởng gửi thông báo thi vào nhóm."

 

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Ngày mấy bắt đầu thi?"

 

Tần Việt: "Ngày 15."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Vậy thì là ngày kia."

 

"Ừ, trước đó lớp trưởng có thông báo một lần rồi, em quên mất."

 

"..."

 

Thẩm Kiến Thanh lần đầu nhìn thấy một Tần Việt thiếu tin cậy như thế, muốn cười nhưng vẫn phải nhịn, cô ấy ngồi dậy, giọng điệu nghiêm túc nói: "Lượng xuất bản luận văn của kỳ đầu nghiên cứu sinh năm nhất không nhiều, xét học bổng quốc gia phần lớn dựa vào thành tích cuối kỳ, cái này em cũng quên được à?"

 

Tần Việt nói: "Bình thường học tốt mà, không cần khi gấp mới ôm chân Phật."

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, gục trên người Tần Việt mà cười.

 

Em bạn gái này của cô ấy, hơi bị tự mãn.

 

Nhưng có vẻ như từng câu từng chữ đều chạm vào trái tim cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh cúi xuống, tựa vào bên cổ Tần Việt nói: "Ngày mai chị đưa em ra sân bay."

 

Tần Việt muốn từ chối—— Vết thương của Thẩm Kiến Thanh vẫn chưa lành hẳn—— Lời đến bên môi lại biến mất, nói: "Em báo với thầy Chu một tiếng, xem cụ thể bao giờ đi được."

 

"Ừ." Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Ngày mấy thì thi xong?"

 

Tần Việt nói: "Ngày 21."

 

1 tuần đấy.

 

Lâu quá.

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay, bụng ngón tay vuốt v3

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay, bụng ngón tay vuốt v3 cổ họng Tần Việt, một lát sau, lần theo đường cong cơ thể xinh đẹp của cô mà trượt xuống dưới, điểm vào vùng bụng vẫn còn chút săn chắc của cô, nói: "Có muốn thử dùng đôi môi khác hôn chị không?"

 

————

 

Sau bữa trưa ngày hôm sau, Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh lần lượt ra khỏi 071, lái xe đến sân bay.

 

Cận kề nghỉ đầu, sân bay đông nghịt người.

 

Tần Việt đỗ xe trước nhà ga, lấy hành lý, nhìn Thẩm Kiến Thanh đã đi ra sau đuôi xe nói: "Em đi đây."

 

Trong thời gian ngắn ngủi chỉ 3 chữ, tim Thẩm Kiến Thanh như thể bị ai đó cấu véo vô số lần, cơn đau nhói, căng nhức lan đến tận cổ họng, cô ấy không biết nói gì trước chuyện chia xa, lan đến tận đôi mắt, dù cô ấy có chớp mắt bao nhiêu lần cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, chỉ có thể quay đầu đi, dùng giọng nói hơi nghẹn ngào: "Đi đi, đến nơi thì gọi cho chị."

 

Lời căn dặn mang theo âm run rẩy mơ hồ hoàn toàn khác với "em đi đâu" đã buột miệng thốt ra vô số lần trước đây.

 

Cái sau là tham vọng chiếm hữu của Thẩm Kiến Thanh được ngụy trang dưới vẻ lo âu, trong khi cái trước, là nỗi sợ chia ly thuần túy trước tình yêu.

 

Thẩm Kiến Thanh không hề nhận ra bản thân mình đã thay đổi.

 

Nhưng Tần Việt lại rất rõ ràng, cô siết tay cầm vali, đa phần thời gian là sự mềm lòng êm đềm, giọng nói cũng vậy: "Giảng viên Thẩm, có cần em ôm chị một cái không?"

 

Thẩm Kiến Thanh run rẩy toàn thân, hốc mắt lại đỏ ửng trong giây lát, cô ấy bất cần quay lại nhìn Tần Việt nói: "Ý gì đây? Xem thường chị đấy à?"

 

Tần Việt nói: "Ừ."

 

Thẩm Kiến Thanh ngẩn người, bị Tần Việt chọc tức đến bật cười, nắm đấm mềm mại nện vào vai cô không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, ngược lại còn bị cô dễ dàng bắt được, thuận thế kéo cô ấy vào lòng, một tay kiên nhẫn vuốt v3 lưng cô ấy, tay kia xòe ra, vuốt v3 mái tóc xoăn và cổ cô ấy.

 

Cử chỉ lưu luyến vô cùng.

 

Trái tim yếu ớt của Thẩm Kiến Thanh lúc này chịu xung kích, nước mắt không kìm được mà lăn dài, mặn chát, mãnh liệt, cô ấy vùi đầu vào vai Tần Việt, lần đầu tiện nhận ra mình khóc giỏi đến thế, hai tai như sắp ù đi, não sưng tấy và nóng bừng, ôm chặt eo Tần Việt.

 

Cô ấy thấy mình rất không bình thường, nhưng trái tim lại như thể càng lúc càng nhẹ đi, càng lúc càng mềm mại.

 

Thẩm Kiến Thanh nhắm mắt, buông thả chính mình.

 

Bên cạnh, những chiếc xe nối tiếp nhau chạy qua.

 

Tần Việt đứng trong gió lạnh, nói lời yêu thương ấm áp nhất: "Giảng viên Thẩm, em yêu chị."

 

Thẩm Kiến Thanh nghẹn ngào: "Ừ."

 

"Rất yêu chị."

 

"Biết rồi."

 

"Từng giây từng phút sau này sẽ yêu chị nhiều hơn."

 

"Ha, biết rồi—— biết——"

 

"Chị cũng yêu em."

 

Nhận ra thì đã muộn, đánh mất quá đột ngột, may thay, những day dứt và cuộc tìm kiếm ngày này qua ngày khác khiến chị đắm chìm sâu hơn, để rồi có thể chờ đến được ngày hôm nay, khi mất rồi lại được.

 

Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, áp mặt vào cổ Tần Việt: "Việt ơi."

 

Tần Việt đáp: "Ơi."

 

"Vào đi, chị sẽ ngủ sớm dậy sớm, bôi thuốc đúng giờ, ở đây chờ em trở lại."

 

"Được."

 

"Và nhớ em nữa."

 

"...Được."

 

Tiếng còi xe ngoài đường bỗng vang lên, không biết đang thúc giục ai.

 

Tần Việt rời xa Thẩm Kiến Thanh, đi qua lối vào dưới ánh nhìn chăm chú của cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn về phía cô biến mất một lúc, giơ tay quấn chặt chiếc áo phao đã quen, xoay người lên xe.

 

Quãng đường sau đó, nụ cười của Thẩm Kiến Thanh vẫn không tắt.

 

1 tiếng rưỡi sau, Thẩm Kiến Thanh cầm chìa khóa xe bước vào phòng họp của đội điều khiển chính.

 

Mao Mao nói: "Giảng viên Thẩm, thầy Chu bảo cô đến văn phòng của kỹ sư Đồng một chuyến."

 

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Có nói là việc gì không?"

 

Mao Mao lắc đầu: "Không ạ."

 

Thẩm Kiến Thanh "ừ" một tiếng, đi thẳng ra ngoài.

 

Văn phòng của Đồng Hà ở dưới tầng, gõ cửa, Thẩm Kiến Thanh bước vào với tâm trạng vui vẻ, bất ngờ chạm mắt với người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ.

 

Trong chớp mắt, tâm trạng vui vẻ của cô ấy đảo lộn hoàn toàn trước gương mặt dù có hóa thành tro bụi cũng không thể quên được.

 

Sau bàn làm việc, Đồng Hà thấy mọi người đã đông đủ, đứng dậy nói: "Thưa các thầy cô, tôi xin giới thiệu, đây là người phụ trách dự án mới, kỹ sư Dụ, Dụ Hủy."

Bình Luận (0)
Comment