"Tại sao ấy à..."
"Tại vì tôi trời sinh đã ghê tởm đồng tính, được chưa?"
"Tôi vừa nhìn thấy hai người phụ nữ hôn nhau là đã khó chịu khắp người, vừa nghĩ đến việc bọn họ hôn môi, làm tình là đã kinh tởm đến nỗi chỉ mong bọn họ đi chết đi."
"Thẩm Kiến Thanh, cô tưởng rằng cô ta yêu cô thật đấy à, yêu cô thì sao lại dễ dàng rời bỏ cô, chạy đến một nơi cách xa cô như vậy chứ?"
"Cô không dám gặp cô ta vì sợ cô ta vẫn còn ghét cô, phải không?"
"Cô ta ghét cô."
...
Cơ thể Thẩm Kiến Thanh yếu ớt cứng đờ, giống như một cái cây khô sắp bị cuồng phong quật ngã.
Cô ấy đứng ở cửa nhìn chằm chằm Dụ Hủy, bên tai là giọng nói u ám của cô ta, trong mắt là khuôn mặt hung dữ cô ta bị bóp méo, kéo xé bởi một không gian vô hình, kinh hoàng như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Cô ấy tiến lên một bước.
Gió lộng, thổi phồng quần áo cô ấy.
Đồng Hà nói: "Giảng viên Thẩm, cô không khỏe à?"
Thẩm Kiến Thanh như bị giam trong pha lên, âm thanh bên tai mơ hồ không rõ, cô ấy siết chặt chìa khóa xe, nghe thấy mình nói: "Không."
Đồng Hà lo lắng: "Sắc mặt cô trông tệ lắm."
"Không phải vì nhìn thấy tôi đâu nhỉ?" Dụ Hủy đột nhiên lên tiếng, "Tôi không báo mà đến trước 2 ngày, gây phiền toái cho các giảng viên rồi. Thật sự ngưỡng mộ các thầy cô đã lâu, không kìm được, mong mọi người thông cảm cho."
Giọng điệu cợt nhả, nụ cười thư thái trên khuôn mặt, trông thực sự là một người trẻ tuổi đã được thăng chức cao, bây giờ lại còn đánh bại được Đồng Hà, trở thành người phụ trách dự án mới."
Trong một giây, Thẩm Kiến Thanh muốn nôn.
Chu Học Lễ nói: "Giảng viên Thẩm mới bị thương cách đây không lâu, trạng thái sức khỏe không tốt lắm mà thôi."
Đây là nói với Dụ Hủy.
Nói xong, Chu Học Lễ hơi dịch sang một bên, nhường chỗ cho Thẩm Kiến Thanh: "Giảng viên Thẩm, lại đây ngồi đi."
Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, bỗng bừng tỉnh, cô đứng hình 2 giây, rồi bước vào ngồi xuống trong nụ cười không tìm được chút khuyết điểm nào của Dụ Hủy.
Nửa tiếng sau đó, cô ấy bất động nhìn cô ta chằm chằm, đôi mắt đen kịt như hố sâu không đáy.
Kết thúc, Chu Học Lễ và những người khác vừa trò chuyện vừa đi lên tầng.
Thẩm Kiến Thanh không hỏi han gì, một mình dừng lại ở góc ngoặt nơi cầu thang.
Chẳng bao lâu, tiếng giày cao gót kiêu ngạo của phụ nữ xuất hiện trong hành lang.
"Không hổ danh là bạn học cũ, tâm linh tương thông, tôi đoán thôi mà cô đã ở đây đợi tôi rồi." Dụ Hủy vừa mở miệng, giọng điệu trầm ngâm khác hẳn với thái độ khiêm tốn trong văn phòng.
Đôi mắt Thẩm Kiến Thanh đen mà trầm, trên mặt không có biểu cảm: "Cô muốn làm cái gì?"
"Tôi?" Dụ Hủy khoanh tay trước ngực, dựa vào vách tường, bật cười: "Những gì nên tìm cô lấy, tôi đã lấy được gần hết rồi, còn làm gì được nữa nữa? Thẩm Kiến Thanh, chúng ta là bạn học cũ, tình cạn nhưng nghĩa còn, bây giờ cô lại không tính toán hiềm khích cũ, giúp tôi làm dự án, tôi cảm kích còn không hết, sao lại làm gì được?"
"Không làm gì thì tại sao cô lại ở đây?!" Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh rất thấp, cố gắng kiềm chế, "Năm ngoái cô vẫn còn đang ở miền Nam làm việc, sao hôm nay đã biến thành người của 071 rồi?!"
"Chuyện này ấy à," Ngón trỏ được sơn khoa trương của Dụ Hủy gõ gõ lên bắp tay, "Cô không biết tất cả viện nghiên cứu khoa học nào trực thuộc nội bộ của 071 đều được tham gia à? Không biết đơn vị cũ của tôi trùng hợp lại là viện nghiên cứu 071 sao?"
"Ồ, hình như tôi chưa nói với cô." Dụ Hủy đứng thẳng, đi đến trước mặt Thẩm Kiến Thanh, đưa tay phải về phía cô ấy, nói: "Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Dụ Hủy, vừa chiến thắng cuộc cạnh tranh vào viện thiết bị. Giảng viên Thẩm, thời gian sắp tới, mong được cô chỉ dạy thật nhiều."
Thẩm Kiến Thanh nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng buông một câu: "Cô mà cũng xứng à?"
Trong mắt Dụ Hủy lóe lên vẻ hung dữ, rất nhanh đã bị che đậy, cô ta thờ ơ nhún vai, thu tay về, nói: "Có chứ. Đừng quên, dự án này của cô có được thông qua nghiệm thu hay không, qua thế nào, tất cả đều do tôi quyết định."
"Dụ Hủy!"
"Sốt sắng rồi đó hả?" Dụ Hủy ung dung vuốt tóc, nói như bạn cũ tán gẫu khi gặp lại, "Cô ta cũng tham gia dự án này nhỉ, hự!"
Dụ Hủy đột nhiên bị Thẩm Kiến Thanh đẩy vào tường, cẳng tay cô ấy ghìm cổ cô ta, cô ta đau đến sắc mặt trắng bợt.
"Cô điên rồi à?!"
"Đâu phải cô không biết!"
Thẩm Kiến Thanh mạnh tay.
"Tôi đã nói rồi, cô mà dám động vào cô ấy nữa, tôi dù có đánh cược cái mạng này cũng sẽ khiến cô phải trả giá!"
"Vậy làm luôn đi! Xem cái mạng của tôi đáng giá, hay cái mạng của cô ta đáng giá!"
Hai mắt Dụ Hủy đỏ ngầu, quanh người lập tức bị bao phủ bởi luồng khí cay nghiệt.
Thẩm Kiến Thanh nhìn, không một điềm báo, nghĩ đến Tần Việt—— Những lời không mấy tế nhị hạ bút thành văn, cách nói chuyện tự tin đến mức có phần huênh hoang của cô; cô lại giỏi nắm thóp cô ấy như trước rồi; cô khó khăn lắm mới thật sự quay về bên cô ấy...
Cánh tay ghìm cổ Dụ Hủy của Thẩm Kiến Thanh không kiềm chế được mà run rẩy.
Dụ Hủy nhân cơ hội vùng ra, vịn tường ho dữ dội.
Dưới tầng có người đang nhìn lên.
Dụ Hủy ôm cổ, thấp giọng nói: "Thẩm Kiến Thanh, tôi cũng nói rồi, tôi muốn cô trắng tay, yêu mà không được, miễn là cô đau khổ, thì tôi sẽ vui vẻ, tôi vui, đừng nói là cho cô ta thuận lợi học thạc sĩ, mà thậm chí là học tiến sĩ, ở lại trường dạy học cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng nếu tôi không vui..."
Dụ Hủy để lại nửa câu, cười lạnh một tiếng, phất tay sải bước bỏ đi.
Cả người Thẩm Kiến Thanh run lên, sau đó bất ngờ, đôi mắt hỗn loạn đến nỗi không thể nhìn thấy gì, cô ấy đưa tay muốn bám vào tường, nhưng không chạm được gì cả, khi không gắng gượng nổi phải cúi xuống, đầu óc bắt đầu choáng váng, hít thở khó khăn.
Cô ấy chật vật ngồi thụp ở chân tường, dù có há miệng to nhưng dường như không hít vào được bao nhiêu oxy, toàn thân run lẩy bẩy.
Thẩm Kiến Thanh cuộn mình rên rỉ, cảm giác cận kề cái chết và cảm giác mất không chế ập tới.
Trong cơn đau đớn cùng cực, ý thức còn sót lại ép cô ấy tự cứu lấy mình.
Cô ấy nhớ đến lời dặn của Từ Tô Du sau một lần gặp gỡ nào đó.
"Thẩm Kiến Thanh, cơn lo âu của em chỉ mẫn cảm với Tần Việt, tạm thời không cần đến tôi."
"Cô ấy chính là liều thuốc tốt nhất dành cho em."
"Nhớ cô ấy thì cô đi gặp cô ấy, đừng nhịn."
"Nhưng nếu một ngày, em không thể gặp cô ấy, nhưng lại không thể tự mình giải tỏa thì nhất định phải gọi ngay cho tôi."
Thẩm Kiến Thanh mò mẫm lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn tìm số của Từ Tô Du.
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, tầm nhìn rời rạc không nhìn rõ màn hình, càng muốn bình tĩnh dường như càng không có giải pháp.
Cuối cùng, "bốp" một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Toàn thân Thẩm Kiến Thanh lạnh buốt, cả người kiệt sức, vô lực.
Cô ấy lảo đảo, cổ tay đeo vòng cổ mèo va vào tường, chiếc bảng tên kêu leng keng, như thể "chú mèo" của cô ấy đang nói chuyện.
"Giảng viên Thẩm, em yêu chị."
Trong lòng cô ấy bỗng trầm lắng xuống.
"Em vẫn còn muốn cùng chị đi đến khi bạc đầu."
Thẩm Kiến Thanh nhặt điện thoại, khó khăn liên lạc đến số của Từ Tô Du qua khẩu lệnh, nói: "Chị có thể đến Tùy Châu một chuyến được không? Có lẽ tôi cần chị giúp."
Từ Tô Du không hỏi gì: "Muộn nhất là 9 giờ."
————
【1 năm trước】
Thu muộn ở miền Nam dịu dàng và rực rỡ, khác hẳn với vẻ tiêu điều ở Giang Bình.
Nhưng Tần Việt không có hứng thưởng thức.
Cô đã vất vả cả một ngày ở phòng ban tuyển sinh của Nam Đại vì vấn đề hồ sơ, nhưng vẫn chưa tìm được cách giải quyết.
Thời hạn xác nhận đăng ký tuyển sinh cao học sắp đến, bỏ lỡ, cô sẽ lại phải đợi thêm 1 năm nữa.
Cô đợi được, nhưng năm sau Chu Học Lễ chưa chắc sẽ nể mặt Chu Tư mà thu nhận cô.
Tần Việt đứng ở cổng Nam Đại một lúc rồi xoay người đi tìm chỗ ăn.
Đến đã gần 1 năm, nhưng cô vẫn chưa quen với ẩm thực nơi đây.
Không phải vì không ngon, mà chỉ đơn giản là có một vài thói quen đã in sâu vào xương tủy, không thay đổi được, chẳng hạn như thích một kiểu hương vị, chẳng hạn như... yêu một người...
"Xin chào, chúng tôi là sinh viên năm 2 chuyên ngành truyền thông của Nam Đại, đang thực hiện một cuộc phỏng vấn đường phố về 'tiếc nuối', xin bạn vài phút được không?" Một cô gái xinh xắn đột nhiên bước tới hỏi.
Tần Việt hoàn hồn, phá vỡ sự kiên trì mang tên không bao giờ được để bản thân đói, buông đôi đũa còn chưa dùng xuống, nói: "Xin lỗi, tôi đang vội."
"Chỉ 2 phút thôi!"
"Xin lỗi."
"Chia sẻ của bạn có thể sẽ khiến rất nhiều người không phải trải qua niềm tiếc nuối tương tự đấy!"
"..."
Bước chân Tần Việt khựng lại.
Lâu sau, cô quay lại nói: "Nếu trong cuộc đời bạn có một người giống như vì sao trên trời, dẫn lối cho bạn, cũng là vị khách ghé ngang đời người, nắm giữ trái tim bạn và bạn trót phải lòng người ấy, từ đó về sau tốt nhất chỉ nên yêu người ấy thôi, đừng cố gắng chủ động có được họ."
Cô gái sững sờ, hỏi: "Tại sao?"
Tần Việt nói: "Vì khi bạn phát hiện không thể lại gần họ nữa cũng là giây phút khổ sở hơn cả cái chết."
Dứt lời, Tần Việt quay người rời đi.
Cô gái ngơ ngác ngơ ngác nhìn bóng lưng cô, không kịp phản ứng, đến khi bạn học ở bên cạnh vừa chuẩn bị xong dụng cụ hô lên, cô nàng mới nhớ ra vừa rồi không quay lại, nhưng đã không thể gọi Tần Việt quay lại nữa rồi.
Những lời này của cô có thể sẽ trở thành cảnh báo cho bất cứ ai.
Nhưng lại tựa như một lưỡi dao sắc bén, liên tục đâm vào tim Thẩm Kiến Thanh khi chứng kiến cảnh tượng này.
Cô ấy lảo đảo theo sau Tần Việt, thấy cô càng đi càng chậm, cuối cùng như không thể gắng gượng nổi, khom lưng chống đầu gối, nghẹn ngào nói: "Giảng viên Thẩm, em nhớ chị, rất rất nhớ chị..."
————
"Việt à!"
Thẩm Kiến Thanh bừng tỉnh khỏi giấc mơ dài.
Từ Tô Du đã trông coi cô ấy gần một ngày một đêm lập tức đi tới nói: "Cảm thấy thế nào?"
Cả người Thẩm Kiến Thanh đổ mồ hôi lạnh, không đáp mà hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"
Từ Tô Du: "Sắp 5 giờ rồi."
Môi Thẩm Kiến Thanh run run, vội vàng đi lấy điện thoại.
Từ Tô Du giữ cô ấy lại, nói: "Bây giờ 5 giờ chiều ngày hôm sau, hôm qua em nghe máy cuộc gọi của Tần Việt khi hạ cánh, biểu hiện rất bình thường, cô ấy không phát hiện ra gì cả."
...Vậy sao? Cô ấy không nhớ được gì cả.
Từ Tô Du cũng không muốn nói.
Sắp bị cảm giác nghẹt thở hành hạ đến hôn mê rồi mà vẫn còn muốn trả lời cuộc gọi của cô.
Từ Tô Du đưa nước nóng đã được đổi mấy lần cho Thẩm Kiến Thanh, nói: "Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?"
Đầu ngón tay Thẩm Kiến Thanh vừa chạm vào chiếc cốc đã cuộn lại như bị bỏng, sau đó mới cầm lấy: "Cơ hội mà chị nói, hình như tôi không đợi được."
"Mối đe dọa đến trước à?"
"Ngay trước mắt."
Ấn đường Từ Tô Du hơi cau lại, một lúc sau, cô nàng nói: "Thẩm Kiến Thanh, một người gánh vác chuyện của hai người rất mệt mỏi, người kia trông thì có vẻ được bảo vệ, nhưng thực ra lại hoang mang và chán chường."
Thẩm Kiến Thanh biết.
Chính miệng Tần Việt đã từng nói vào đêm ở bệnh viện.
Trần Vi nói "Mơ mơ màng màng không phải yêu", những chuyển biến lớn do lời bộc bạch của Quan Hướng Thần mang đến cho các cô, tất cả đều đang nhắc nhở cô ấy điều này.
Chỉ có điều...
Từ Tô Du nói: "Em không dám lấy cô ấy ra đánh cược là vì sợ thua, ai cũng sợ thua cả, đây là lẽ thường tình, tôi hiểu, đặc biệt là em còn từng đánh mất một lần, cẩn trọng không có gì sai, nhưng phải chăng em cũng nên ngoảnh lại nhìn cô ấy? Nhìn xem cô ấy bằng lòng bị em giam trong thiên đường của hư vô và bất an, hay muốn cùng em bước xuống địa ngục hiện thực. Thẩm Kiến Thanh, chúng ta không nói 'nếu', chỉ bàn luận về việc em hiểu cô ấy ra sao."
Thẩm Kiến Thanh cầm ly nước, cổ họng khô khan khó nghe: "...Cô ấy sẽ theo tôi."
"Vậy em có lý do gì mà không nói với cô ấy?"
"..."
"Người có thể đồng cam cộng khổ cùng em, không cần nhất chính là thế giới mà em đơn độc tự gây dựng cho cô ấy. Bản thân niềm vui của cô ấy bắt nguồn từ em, nếu em bị mắc kẹt thì cô ấy làm sao tự do được?"
"!"
Những lời của Từ Tô Du rất chói tai.
Thẩm Kiến Thanh nhìn cô ấy, trong tâm trí lùng bùng dội lại những lời Tần Việt từng nói với cô ấy—— "Em vui hay không phụ thuộc vào thân phận cuối cùng được chị trao cho và khoảng cách với chị, chứ không phải chị đã làm được bao nhiêu cho em trong quá trình này."
Nếu cô ấy tiếp tục giấu diếm, loại trừ Tần Việt, liệu có phải đang kéo xa khoảng cách với cô, thu hồi thân phận bạn gái vừa mới trao cho cô không?
Nhưng không giấu diếm, một người suýt chút nữa không thể thông qua cả đăng ký thi như cô làm sao có thể thuận lợi hoàn thành việc học sau này?
5 năm im lặng, 2 năm lang bạt, toàn bộ công sức 7 năm của cô sẽ trôi theo dòng nước...
"Tô Du..."
"Cô ấy ngày đêm bôn ba trên con đường rộng lớn, là vì muốn có một mối quan hệ bình đẳng với tôi, yêu tôi một cách vẻ vang, rực rỡ, cô ấy sẽ là người được ánh đèn sân khấu bao phủ, còn tôi là người đã hứa mùa xuân năm sau sẽ đi tìm cô ấy, cũng hi vọng một ngày nào đó, cô ấy được chạm vào mặt trời thực sự, tỏa sáng dưới nó."
"Cô gái sống một cách nỗ lực như vậy, không nên vĩnh viễn bị giam cầm trong ô cửa sổ hàn kín bằng thép."
Từ Tô Du không nói gì.
Câu từ của Thẩm Kiến Thanh đã vượt ra ngoài phạm vi mâu thuẫn tâm lý, là lập trường tình cảm thuần túy của cô ấy, cô nàng không thể dựa ra những ý kiến quá lý trí.
Sự im lặng lan rộng, thời gian chậm trôi.
Điện thoại của Thẩm Kiến Thanh rung lên.
Từ Tô Du liếc nhìn, cầm lấy đưa cho cô ấy: "Tần Việt."
Thẩm Kiến Thanh sững sờ, bấm nghe máy: "Alô."
Tần Việt nói: "Bài thi chiều kết thúc rồi."
"Thế nào?"
"Nếu không ngoài dự đoán, điểm tối đa."
Khóe môi kéo thẳng đã lâu của Thẩm Kiến Thanh vì câu nói của Tần Việt mà giương cao.
Giây tiếp theo, cắn chặt môi.
"Giảng viên Thẩm, một ngày không gặp, em nhớ chị rồi." Tần Việt đứng ở hành lang đông người qua lại nói.
Giọng nói của cô có ưu thế trời ban, thư thái, nhẹ nhàng, chỉ cần chau chuốt thêm chút âm đuôi thì sẽ có cảm giác thùy mị, quyến luyến rõ ràng, giống với một kiểu an ủi, có thể xoa dịu những mâu thuẫn rối ren của Thẩm Kiến Thanh, cũng là những kiềm chế và dai dẳng của riêng cô khi thổ lộ tình cảm, từng lời đều khiến Thẩm Kiến Thanh rung động vô cùng, càng không thể tưởng tượng ra khung cảnh xám xịt khi cô buộc phải đặt mình vào tình thế hiểm nguy.
Thẩm Kiến Thanh giữ chặt điện thoại, thử vài lần mới có thể nói bằng âm thanh ổn định: "Cái miệng của sư phụ Tần Việt càng ngày càng ngọt."
Tần Việt nói: "Vẫn còn chuyện ngọt hơn, muốn nghe không?"
Thẩm Kiến Thanh: "Còn phải hỏi à?"
Tần Việt hình như bật cười, lại lên tiếng, giọng nói dịu dàng hơn: "Hôm qua em gặp chị trong mơ."
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Chị đang làm gì thế?"
Tần Việt nói năng lưu loát hiếm hoi khựng lại một giây, nói: "Nói ra thì ngại lắm."
Thẩm Kiến Thanh cười rộ lên, móng tay đã mấy ngày chưa cắt tỉa ghim vào lòng bàn tay: "Vậy chị càng phải nghe, nói mau."
Tần Việt: "Nhân vật chính phải đổi thành em."
"Hả?"
"Trong mơ em hỏi chị, 'Giảng viên Thẩm, chị lấy em được không?'."
Chữ "lấy" này dường như có ma lực trời sinh, chỉ cần nghĩ đến, nhịp tim và hơi thở đều đặn của Tần Việt liền bị ảnh hưởng, sau khi thốt ra, nhiệt độ sau tai hình như cũng đang âm thầm tăng lên. Cô nghiêng đầu nhìn mình trong cửa kính—— Biểu cảm có thể coi là bình tĩnh, nhưng khóe miệng rõ ràng đang hướng lên trời—— Cô men theo hướng đó nói: "Em nằm mơ giữa ban đêm đấy."
Đêm qua, khi đang nằm thiu thiu trên giường ký túc, cô bỗng nghe thấy bạn cùng phòng đang bàn bạc ngày cưới với bạn trai đã đi làm qua điện thoại.
Cô trở mình rất nhẹ nhàng, được những miêu tả ngập tràn thẹn thùng và háo hức của bạn cùng phòng dẫn dắt, chìm vào giấc mơ đẹp.
Cô nằm mơ giữa ban đêm.
Mơ giữa ban ngày mới là hão huyền.
Thế...
"Giảng viên Thẩm, chị có cần cân nhắc không?" Tần Việt hỏi.
Cô vốn không định nói sớm đến thế.
Cuộc gọi nối máy, Thẩm Kiến Thanh đã cố gắng hết sức để che đậy, nhưng tiếng "alô" mang theo chút cảm giác bế tắc đã khiến cô quyết định vội vàng như vậy.
Cô thật sự không biết âm thanh ấy đại diện cho cái gì, hoặc là vẫn lo được lo mất, hoặc chỉ đơn giản là giống cô, nhớ một người đến mức không kìm lại được.
Nhưng cô biết, dùng lời đường mật mang lại cảm giác an toàn để dỗ cô ấy vui lòng chắc chắn sẽ không sai.
Tim Thẩm Kiến Thanh đập nhanh đến mức tưởng chừng như sắp nổ tung.
Cô ấy cảm thấy có một ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, bên tai có một chiếc cồng đang vang, choáng váng đầu óc trong nháy mắt.
"Việt..."
"Ơi."
Nhưng Thẩm Kiến Thanh lại quên mất phải nói gì.
Chủ đề này quá đột ngột, tác động quá lớn, cô ấy mới là người đang nằm mơ, đầu óc hỗn loạn như nồi cháo, quấy sao cũng không hiểu được.
Tần Việt kiên nhẫn chờ đợi.
Đối diện Thẩm Kiến Thanh, Từ Tô Du lấy bút, viết ngay ngắn 2 dòng trên giấy, đặt ở trước mặt Thẩm Kiến Thanh.
【Cô ấy muốn kết hôn với em, là trao trọn cuộc đời cho em, nếu em muốn cưới cô ấy, chẳng phải cũng nên tặng lại toàn bộ con người mình cho cô ấy sao?】
【Đây chẳng phải cũng là một kiểu quan hệ bình đẳng trong tình yêu hay sao?】
Thẩm Kiến Thanh đọc xong từng câu từng chữ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Từ Tô Du.
Từ Tô Du lặng lẽ nhìn cô ấy.
Lâu sau, Thẩm Kiến Thanh cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Bằng lòng gả cho chị hả?"
Giọng nói Tần Việt nhẹ nhưng rõ ràng: "Dùng 'nằm mơ cũng muốn' thì chính xác hơn."
"Nhưng thần kinh chị bất ổn," Những người xung quanh chị đều điên rồ, "Em không sợ bị chị liên lụy à?"
"Sao phải sợ?" Tần Việt bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn tựa như tranh, nói: "Em muốn cuộc sống của em hòa nhập hoàn toàn vào chị, cũng muốn chị trao em tất cả của chị, bằng cách đó, em mới thật sự cảm thấy em thuộc về chị."
Xương cốt Thẩm Kiến Thanh run rẩy, trong đầu ầm vang.
Cô ấy không tìm được gì để phản bác lời của Tần Việt nữa rồi.
Lý trí của cô ấy đang dao động mạnh mẽ, Tần Việt tiếp tục: "Giảng viên Thẩm, em kể một chuyện, chị không được phép khóc đâu đấy."
Cổ họng Thẩm Kiến Thanh đã bắt đầu nghẹn ngào: "Chuyện gì?"
Tần Việt: "Một đêm nọ, em bị sốt, rất khó chịu, không kiểm soát được bản thân lên WeChat tìm chị, tìm chị trong danh bạ, muốn chị sờ trán em, đắp chăn cho em, nhưng cuối cùng lại chỉ tìm thấy một hộp thuốc hạ sốt đã hết hạn do chủ nhà để lại. Em không uống, cố gắng chịu đựng một đêm. Sáng tỉnh dậy, em mê man nằm trên giường, bất chợt nhận ra một sự thật—— Em thật sự đã đánh mất chị rồi—— Vào giây phút đó, em khổ sở hơn cả chết."
"Việt——"
"Đã bảo là không được khóc rồi mà."
Thẩm Kiến Thanh căn bản không kiềm chế được, cô ấy bị bao bọc chặt chẽ bởi day dứt và hoảng sợ, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng Tần Việt nói lời này với người lạ.
Cô ấy ước gì lập tức xuất hiện trước mặt Tần Việt và ôm cô.
Nhưng bỗng, cảnh tượng thay đổi, biển thành khuôn mặt hung dữ của Dụ Hủy, toàn thân Thẩm Kiến Thanh lạnh toát.
Tần Việt nghe được một tiếng thở rõ ràng, nắm chặt điện thoại, câu từ nghiêm túc nói: "Giảng viên Thẩm, một người đã kinh qua chuyện khổ sở hơn cả chết trong 2 năm, chị nghĩ người này ngoài sợ chị ra, thì còn sợ cái gì nữa?"
Thẩm Kiến Thanh được giác ngộ, môi run rẩy, sau vài lần, mọi cảm giác lạnh lẽo lắng xuống, khóe môi hơi tái nhợt của cô ấy nở nụ cười: "Sư phụ Tần, kiếp trước chị nhất định đã giải cứu thế giới."
"Em còn tưởng chị sẽ nói giải cứu ngân hà chứ."
"Ha, có khi thật."
"Vậy thưa cô, cô có bằng lòng lấy người phụ nữ cô giành được nhờ giải cứu ngân hà không?"
"Ừ——" Thẩm Kiến Thanh kéo dài giọng, hồi lâu, nói: "Lần sau gặp, tôi sẽ nói trực tiếp với cô ấy."
Góc nghiêng của Tần Việt ánh lên ráng chiều, vành tai đỏ bừng như bị nó thiêu đốt: "Mấy ngày tới, có lẽ em không thiết ăn uống, đứng ngồi không yên mất thôi."
...
Cúp máy, Thẩm Kiến Thanh quen thuộc đặt cho mình một vé máy bay vào Nam, vén chăn lên nói: "Tô Du, tôi đi tìm cô ấy bàn chuyện đại sự cả đời của chúng tôi đây."
Từ Tô Du hỏi: "Những thứ khác thì sao? Không sợ thua à?"
Suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh trôi chảy hơn bao giờ hết, cô ấy nói: "Sợ, nhưng từ năm 31 tuổi, cô ấy đã là bùa hộ mệnh của tôi rồi."
Che chở tôi để tôi chấp nhận thân phận giảng viên, che chở tôi để tôi yêu một người phụ nữ, và bây giờ cũng sẽ che chở tôi để tôi thuận lợi rước cô ấy về làm tân nương của tôi.
Từ Tô Du mỉm cười, đứng dậy đứng cạnh giường nói: "Tôi sẽ ở lại đây vài ngày, có gì cứ báo cho tôi."
Thẩm Kiến Thanh ngẩn người, nói: "Vậy tôi có nên nói cho chị biết, cô ta là ai không?"
Từ Tô Du im lặng.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Dụ Hủy, vẫn còn nhớ cái tên này chứ?"
Từ Tô Du lập tức hiểu ra, trầm giọng nói: "Là cô ta nợ em, sao bây giờ lại quay ngược lại nhắm vào em?"
Thẩm Kiến Thanh cười lạnh: "Cặn bã chính là cặn bã, đâu cần lý do."
Ấn đường thả lỏng của Từ Tô Du nhíu lại.
Cô nàng đã là bác sĩ tâm thần 10 năm có lẻ, vẫn chưa thật sự gặp phải trường hợp nào tệ đến mức không cần lý do.
"Thẩm Kiến Thanh." Từ Tô Du đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Kiến Thanh đã vội vã đi tới cửa ngoảnh đầu lại: "Sao vậy?"
Từ Tô Du nói: "Đi gặp người mình thích, nhớ mang theo một bó hồng nhé."
---------------------------------------------------------------
Cứ chương nào dài dài là y như rằng vừa gõ phím vừa khóc. Việt khóc lần nào là toi khóc lần đấy luôn ắ (';︵;')