Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 83

Ra khỏi giảng đường, Tần Việt đến nhà ăn ăn tối rồi đeo cặp đi đến thư viện.

 

Sáng mai là bài thi chứng chỉ tiếng Anh, cô muốn đạt điểm tuyệt đối lần nữa.

 

Trong lúc đang kiểm tra chỗ ngồi còn trống trên máy tự phục vụ của thư viện, điện thoại Tần Việt đột nhiên rung lên, cô lấy ra khỏi túi quần, nhìn thấy tin nhắn WeChat do Chu Tư, vẫn còn đang ở Tùy Châu, gửi đến.

 

Chu Tư: 【Giúp tôi một việc được không?】

 

Tần Việt: 【Việc gì?】

 

"Bên kia đang nhập..."

 

Sau gần nửa phút, trong hộp thoại mới hiện lên một tin nhắn mới.

 

Chu Tư: 【Giúp tôi đi xem Hạ Tây, cô ấy cũng học ở trường chúng ta, năm 2 đại học】

 

Chu Tư nói ngắn gọn tình trạng thể chất của Hạ Tây, cùng với trạng thái hiện tại của mình và người kia.

 

Tần Việt đọc xong, trả lời cô nàng: 【Được.】

 

Cho dù không vì khiến Chu Tư yên tâm, cô cũng nên trực tiếp cảm ơn Hạ Tây vì đã ra tay giúp đỡ Thẩm Kiến Thanh khi ở Giang Bình.

 

Tần Việt lập tức ra khỏi thư viện, quay lại học viện.

 

Tuần thi cử, phòng tự học chật ních người.

 

Tần Việt đứng ở cửa sau quan sát một lúc thì tìm thấy một cô gái đang ôn 《Đại số tuyến tính》—— 《Đại số tuyến tính》 là môn học của năm 2 đại học, lớp lớn, người ôn môn này có khả năng từng học chung với Hạ Tây.

 

Tần Việt bước tới, chào hỏi: "Chào cậu."

 

Cô gái sững sờ một lúc, tưởng cô muốn đi vào chỗ ngồi bên trong, vội vàng vịn bàn đứng dậy.

 

Tần Việt kịp thời nói: "Cho hỏi cậu có biết một bạn tên Hạ Tây không?"

 

Cô gái không chút do dự: "Biết chứ, bí thư lớp tôi."

 

"Có biết bây giờ cô ấy có thể đang ở đâu không?"

 

"Trong cửa hàng."

 

Tần Việt theo chỉ dẫn của cô gái đi đến một cửa hàng bánh ngọt cách trường không xa, phong cách trang trí là bảng màu dopamine thịnh hành trên mạng, nhìn từ xa đã cảm nhận được sự vui tươi của nó.

 

Phong cách này một trời một vực với ấn tượng mà Hạ Tây mang đến cho Tần Việt, nhưng bạn học của Hạ Tây nói, đây là cửa hàng của cô nàng.

 

Tần Việt đẩy cửa bước vào, người phục vụ chỉ mỉm cười và đón tiếp cô, chứ không lớn tiếng chào hàng, tiếng nhạc êm ái trong cửa hàng rất dễ chịu.

 

Tần Việt làm theo lời Chu Tư dặn, không cố ý dò hỏi về Hạ Tây mà tìm một góc yên tĩnh để ngồi, gọi một ly đồ uống nóng, một miếng bánh, vừa ôn thi tiếng Anh, vừa đợi Hạ Tây xuất hiện, giúp Chu Tư xem cô nàng sao rồi.

 

Không biết đã qua bao lâu, một cái bóng đổ xuống bàn.

 

Đĩa bánh ngọt đã trống không của Tần Việt bị lấy đi, có ai đó đặt một miếng tương tự xuống.

 

"Xin lỗi, tôi không gọi... Hạ Tây." Tần Việt nói.

 

Hạ Tây mặc đồng phục giơ tay ra hiệu cho người phục vụ rời đi trước, còn mình thì kéo chiếc ghế ở đối diện Tần Việt ra, ngồi xuống, nói: "Đến tìm tôi."

 

Hạ Tây dùng câu trần thuật.

 

Tần Việt bèn không giấu diếm: "Chu Tư không yên tâm về cơ thể cô."

 

Hạ Tây cười tự giễu một tiếng, quay đầu nhìn đường phố sầm uất ngoài cửa sổ: "Chị ta không phải rất thích lải nhải chuyện tôi nhỏ hơn chị ta 16 tuổi hay sao, phiền cô chuyển lời cho chị ta, cho đến tận khi chị ta về với đất tổ, tôi chắc chắn vẫn sẽ đứng vững."

 

Lời của Hạ Tây kẹp thương mang gậy, thoạt nghe thì gay gắt, nhưng nhìn kỹ, cô nàng đang nghiến chặt răng.

 

Tần Việt không thích vòng vo, Hạ Tây nói vậy, cô cũng làm vậy, gửi tin nhắn cho Chu Tư ngay trước mặt cô nàng: 【Cơ thể Hạ Tây không có vấn đề gì lớn.】

 

Chu Tư trả lời bằng tin nhắn thoại, có thể thấy là đang lo lắng, "Vậy tâm trạng thì sao? Tâm trạng có vẻ thế nào?"

 

Chu Tư nói rất nhanh, đưa vào tin nhắn thoại chỉ được một đoạn ngắn.

 

Sau khi Tần Việt bấm mở, còn chưa kịp đưa lên tai thì đã phát xong qua loa ngoài.

 

Gần như cùng lúc kết thúc, điện thoại Tần Việt bị Hạ Tây giật lấy, cô nàng ấn vào nút nói chuyện như muốn chọc thủng màn hình: "Chu Tư, cô bớt con mẹ nó quản tôi lại đi! Tôi có là cái gì của cô đâu! Đừng tưởng tôi gọi cô là chị mấy năm mà cô thật sự là chị tôi! Cả đời này, ngoài ngủ chung giường với cô, tôi sẽ không có quan hệ nào khác với cô! Cạch!"

 

Hạ Tây ném điện thoại trở lại bàn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

 

Tần Việt cụp mắt nhìn thấy dòng chữ "Bên kia đang nói" trên màn hình đã hiển thị mấy lần, cuối cùng vẫn không có tin nhắn mới nào.

 

Bầu không khí trong góc bỗng trở nên căng thẳng.

 

Khoảng 2 phút sau, Tần Việt giải thích tình hình bên này cho Chu Tư xong, điện thoại vẫn còn chưa đặt xuống, Hạ Tây đột nhiên lên tiếng: "Cô cũng nhỏ hơn cô ta nhiều, nhưng tại sao cô ta lại dám mặc kệ tất cả để thích cô?"

 

Tần Việt khóa màn hình, ngẩng đầu nhìn Hạ Tây: "Chu Tư kể cho cô chuyện của chúng tôi?"

 

Hạ Tây muộn màng nhận ra mình đang dò la chuyện riêng tư của người khác.

 

Cô nàng hỏi nhẹ tênh, khó đảm bảo sẽ không khiến Tần Việt hiểu lầm rằng, cô nàng cũng thích nói xấu sau lưng người khác, đồng thời cũng sẽ hiểu lầm rằng Chu Tư thích lôi chuyện riêng của bạn bè ra để bàn tán.

 

Hạ Tây mím môi trầm ngâm một lúc rồi nói: "Không phải chị ta nói, tôi nhìn thấy, cuối tháng 10 năm ngoái."

 

Đôi đồng tử nhạt màu của Tần Việt nổi lên chút dao động: "Nhìn thấy ở đâu?"

 

Hạ Tây: "Công viên phía sau cổng Nam của trường."

 

Không sai được.

 

Ngày cuối tháng 10, cô không giải quyết được vấn đề hồ sơ đăng ký dự thi nghiên cứu sinh, nhớ Thẩm Kiến Thanh, lại không gặp được cô ấy, tâm trạng rất bất ổn, nhưng cô không muốn bị người xa lạ thương hại nên đã trốn trong công viên rất lâu.

 

Hạ Tây nói: "Chuyện đêm hôm đó tôi vốn đã quên rồi, nhưng ở Giang Bình, hai người xuất hiện ở cùng một chỗ thì đột nhiên nhớ ra."

 

Vậy nên cô nàng mới bảo Tần Việt rằng trong túi Thẩm Kiến Thanh có món đồ rất quan trọng, để cô không bỏ lỡ dịp Giáng sinh bên Thẩm Kiến Thanh.

 

Tần Việt hỏi: "Cô đã nhìn thấy gì?"

 

Hạ Tây suy nghĩ một lúc, ánh mắt tối dần: "Hình như cô ta không dám gặp cô, suốt chặng đường chỉ đi theo cô cách một đoạn rất xa, cô khổ sở, cô ta còn khổ sở hơn, nhiều lần muốn tiến tới, cuối cùng vẫn kìm được."

 

Tần Việt lặng lẽ dựa vào lưng ghế, trái tim trĩu xuống.

 

6 năm ở Lĩnh Khoa, cô không biết đã đi bộ vào buổi đêm bao nhiêu lần, rất cảnh giác, làm sao chỉ một thoáng quay đầu đã quên mất rằng khi đi bộ một mình trong đêm khuya cần phải ngoái nhìn lại nhiều lần?

 

Nếu khi đó ngoảnh lại, không chừng một năm sau đó, Thẩm Kiến Thanh sẽ sống tốt hơn.

 

"Cũng may là cô ta nhịn được." Hạ Tây trầm giọng nói.

 

Tâm trạng ngột ngạt bao trùm Tần Việt, cô không chế cơn kích động muốn lập tức gọi điện cho Thẩm Kiến Thanh, hỏi: "Sao lại nói vậy?"

 

Hạ Tây nói: "Cô ta trốn ở trong tối thì mới có cơ hội giúp cô ngăn chặn bóng tối sau lưng."

 

————

 

Vào ngày gặp Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh trong công viên, Hạ Tây đã uống rất nhiều vì Chu Tư bỏ lỡ tiệc sinh nhật của mình, ý thức không quá tỉnh táo, vậy nên ban đầu, cô nàng thật sự nhận thấy gì bất thường, mãi đến khi một người đàn ông nhận túi tiền từ một người phụ nữ rồi bám theo Tần Việt.

 

Công viên lúc 12 giờ đêm không một bóng người, tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì gần như không cần phải nghi ngờ nữa.

 

Lý trí mách bảo Hạ Tây nên lập tức đến nhắc nhở Tần Việt, nhưng cơ thể cô nàng lại không nghe lời do say rượu, đứng còn chẳng đứng nổi.

 

Ngay khi cô nàng bó tay, Thẩm Kiến Thanh đột nhiên vọt ra từ trong bóng tối, dùng quai balô của mình ghì cổ tên đàn ông, kéo hắn ta vào trong bụi rậm ven đường.

 

Hạ Tây sửng sốt.

 

Thẩm Kiến Thanh không cao lắm, rất gầy, lại còn đi giày cao gót, cô nàng căn bản không thể tưởng tượng được rằng trong lúc đó, cô ấy lấy đâu ra sức lực để có thể kéo được một gã đàn ông gần 1m90 vào bụi rậm.

 

Lại nhìn Tần Việt đã đi bộ trong công viên hơn 6 tiếng đồng hồ, vẫn không biết mệt mỏi mà tiến về trước.

 

Cô nàng hiểu rồi.

 

Là vì yêu.

 

Khi bộc phát, nó không gì là không làm được, cũng không biết sợ hãi là gì.

 

Tên đàn ông phản ứng lại dễ dàng đè ngược Thẩm Kiến Thanh xuống đất, phẫn nộ bóp cổ cô ấy gào lên: "Mẹ kiếp, mày chán sống mà cũng đéo biết chọn ngày!"

 

Thẩm Kiến Thanh chẳng có vẻ gì là sợ hãi, lạnh lùng nói: "Tôi đã báo cảnh sát rồi."

 

Dứt lời, đột nhiên tiếng còi báo động vang lên gần đó.

 

Tên đàn ông đá Thẩm Kiến Thanh liên tiếp 6-7 lần rồi vội bỏ đi.

 

Chân hắn dùng lực rất mạnh, cú nào cú nấy đều trúng chính giữa ngực Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh đau đến mức co rúm ít nhất 5 phút sau đó mới chật vật quay trở lại một đoạn, lấy điện thoại của mình từ trong bụi cỏ.

 

Cô ấy báo cảnh sát là nói dối.

 

Nước xa không cứu được lửa gần.

 

Tiếng còi báo động vừa rồi là đoạn âm thanh cô ấy đã dùng điện thoại để phát trễ.

 

Sau khi thoát khỏi trình phát, Thẩm Kiến Thanh quay người đi, khó khăn tiếp tục đi về phía trước.

 

Hạ Tây đoán, có lẽ cô ấy muốn tiễn cô gái đã khuất dạng kia về nhà an toàn.

 

————

 

"Vài ngày sau, một nữ sinh trường tôi suýt nữa gặp tai nạn ở cổng Đông—— Địa điểm khác, nhưng người thì giống, đó là một tên tội phạm nhiều lần—— Nữ sinh kia báo cảnh sát, cơ quan chức năng đã nhanh chóng thông báo kết quả xử lý." Hạ Tây nói: "Chắc bây giờ hắn vẫn còn ở trong."

 

"...Ừ." Tần Việt đáp, như thể chỉ là xuất phát từ bản năng lịch sự, trong đầu đang hỗn loạn.

 

Cô cúi đầu, phần tóc mái đã dài ra che khuất một nửa đôi mắt.

 

Hạ Tây không nhìn rõ được cảm xúc trong đồng tử cô, nhưng từ đường quai hàm căng chặt đến cực điểm có thể phán đoán rằng, cô đang cố gắng kiềm chế.

 

Hạ Tây đè mạnh đốt ngón tay trỏ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong cơn đau kéo dài.

 

Một người sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình cho một người khác, cô nàng vẫn luôn tưởng rằng kiểu tình yêu này chỉ xứng xuất hiện trong những bộ phim truyền hình hư cấu.

 

Hiện thực...

 

Yêu nhưng không thành là lẽ thường tình, yêu rồi lại yêu cũng chẳng phải chuyện lạ.

 

"Người phụ nữ đưa tiền trông như thế nào, cô có còn ấn tượng không?" Tần Việt chợt lên tiếng, giọng nói bình tĩnh khiến toàn thân Hạ Tây run rẩy.

 

Hạ Tây run lên, nhìn góc nghiêng trầm lặng của Tần Việt trong vách kính: "Cô đợi một lát."

 

Hạ Tây nhanh chóng đứng dậy rời đi, không lâu sau, cầm một chiếc USB đi tới, đẩy đến trước mặt Tần Việt nói: "Sau khi tỉnh rượu, đầu óc tôi trống trơn, mãi đến ngày tin tức về tên đàn ông đó rộ lên, tôi mới lại nghĩ đến chuyện này. Tôi liền về kiểm tra CCTV của cửa hàng, người phụ nữ đưa hắn tiền thật sự đã từng đến đây."

 

Tần Việt không động vào USB. Cô không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, cũng không tin trí nhớ của Hạ Tây đủ tốt đến mức nhớ được tất cả những người từng ghé cửa hàng.

 

Hạ Tây nói: "Cô nhìn phong cách trang trí của cửa hàng tôi là biết, nơi này rất được trẻ con yêu thích, bên cạnh lại là trường mẫu giáo trực thuộc trường chúng ta, rất đông đúc vào lúc tan học và những ngày lễ. Cô ta dẫn con đến chơi, người phụ nữ đi cùng cô ta cũng dẫn theo một đứa trẻ, nhưng trông có vẻ rất kỳ lạ, không nói chuyện, không để ý đến ai khác, cứ có ai hơi đến gần con bé thì nó sẽ lập tức hét lớn. Tình huống này rất ít gặp, chưa từng xảy ra ở cửa hàng của tôi, lại còn khiến những đứa trẻ khác sợ hãi, tôi không thể nào không có ấn tượng được."

 

Lời giải thích của Hạ Tây rất hợp tình hợp lý.

 

Tần Việt nhìn chằm chằm chiếc USB, trong lồng ngực đan xen lạnh buốt và nóng ran.

 

Khi cắm chiếc USB này vào, có lẽ chính là lúc cô sẽ vô cùng cận kề với Thẩm Kiến Thanh vẫn còn đang bỏ ngỏ kia.

 

Trong bệnh viện ở Giang Bình, chuyện cô thà nói những lời kích thích Thẩm Kiến Thanh để ép cô ấy nói ra đang tái hiện ngay trước mắt, nhưng cô lại sợ sệt.

 

Trong đầu cô, giọng nói của Từ Tô Du và giọng nói của Hạ Tây đan xen lẫn nhau, rối như tơ vò, không thể tách bạch.

 

Hai người đồng thời nói chuyện, một bên đính chính với cô câu nói "cận kề cái chết" của Thẩm Kiến Thanh, một bên biểu hiện với cô rằng Thẩm Kiến Thanh lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm.

 

Cô hơi sợ.

 

Sợ rằng chân tướng tàn khốc, cô không kịp đau lòng cho Thẩm Kiến Thanh.

 

"Tôi không ngờ chiếc USB này lại hữu dụng, lúc đó lưu lại đoạn CCTV này là vì ghen tị—— Cô ta liều mạng vì cô, cô hẳn cũng sẽ bất chấp tất cả vì cô ta. Tôi cũng muốn một tình yêu như vậy." Hạ Tây nói, "Tôi không có được nên tôi giữ lại nó. Nếu có một ngày cô ta thật sự xảy ra chuyện, có lẽ cô sẽ tìm đến đây, nên tôi đưa nó cho cô, sẽ giống như góp mặt vào một cuộc tình như vậy."

 

Tần Việt chậm rãi dùng tay phải che mu bàn tay trái lạnh đến tím tái, nói: "Cảm ơn."

 

Hạ Tây: "Tôi biết rõ những người trong chuyện này đã làm gì nhưng lại không báo cảnh sát, cô đừng cảm ơn tôi."

 

Tần Việt mở miệng định nói, nhưng điện thoại rung lên dồn dập, khi ngước mắt nhìn thấy người gọi, cô thoáng sững sờ, lập tức cầm máy lên nghe.

 

Còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Thẩm Kiến Thanh đã vang lên: "Vẫn còn ở thư viện à?"

 

Giây tiếp theo, trong ống nghe truyền đến tiếng phát thanh quen thuộc trong trường, trái tim lặng yên của Tần Việt chợt đập nảy, nhận ra điều gì đó.

 

"Chị đang ở đâu?" Tần Việt hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Vừa bước vào cổng chính trường em, đang đi vào bên trong, sắp đến một ngã tư."

 

Tần Việt lập tức chộp lấy chiếc USB đứng dậy, khi nhận ra thì đã ở trường.

 

Cô chưa bao giờ chạy như thế này, lồng ngực căng trương như sắp nổ tung, vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng xa vời lại mơ hồ của Thẩm Kiến Thanh ở ngã tư.

 

Gần như giống hệt với ngày có thông báo nhập học thạc sĩ.

 

Hôm ấy, cô chỉ ngẩn ngơ trong một giây rồi ném hành lý đuổi theo, nhưng vì xe cộ qua lại đông đúc, không bắt kịp được gì.

 

Cô rằng là nỗi nhớ khiến con người ta nảy sinh ảo giác.

 

Sự thật là không phải, đúng không?

 

Từ ngày đăng ký đã biết cô ở đâu rồi, Thẩm Kiến Thanh đã nhìn cô từ phía sau vô số lần như thế này, từ khoảng cách mà cô ấy cho là an toàn, không lại gần, nhưng dùng mọi sức lực.

 

Tần Việt cúi người thở dốc, từng bước một đi về phía Thẩm Kiến Thanh, ôm cô ấy từ phía sau, khàn giọng nói: "Giảng viên Thẩm, lần này em đuổi kịp chị rồi."

 

Mùi hoa hồng ập tới.

 

Thẩm Kiến Thanh đứng dưới ánh đèn một giây, cười nói: "Nói nhảm cái gì thế?"

 

Hai tay Tần Việt siết chặt eo Thẩm Kiến Thanh, cằm đè lên vai cô ấy, ôm chặt cô ấy vào lòng: "Em biết chị từng đến đây."

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ.

 

Nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân—— Sau đó Từ Tô Du đã kể chuyện nhận nuôi với cô ấy, ngày cô nàng đến viện phúc lợi cũng là ngày Tần Việt về, gặp nhau cũng không có gì lạ.

 

Nhưng cô ấy không biết Từ Tô Du đã nói bao nhiêu với Tần Việt.

 

Từ Tô Du là người rất có chừng mực và đạo đức nghề nghiệp, chắc chắn sẽ không nói quá nhiều, nhưng đủ để khiến trong lòng Tần Việt chỉ còn lại tình yêu dành cho cô ấy khi quay trở về.

 

Ha.

 

Cô ấy còn tưởng rằng sự thay đổi của Tần Việt ngày hôm đó là nhờ công lao của Quan Hướng Thần.

 

Thật ra là không hẳn.

 

Trong lòng Thẩm Kiến Thanh cảm xúc phức tạp, cô ấy không tự nói ra, ngoài vì muốn bảo vệ Tần Việt có được cuộc sống bình yên, còn vì sợ cô buồn.

 

Bây giờ vẫn buồn đấy thôi.

 

Sau này có thể còn buồn hơn.

 

Vậy ngay trước khi bắt đầu, cho cô ăn một viên kẹo ngọt ngào đến tận cuối đời đi vậy.

 

Thẩm Kiến Thanh vỗ vỗ cánh tay Tần Việt, nghiêng đầu đập vào thái dương của cô: "Không thở nổi rồi."

 

Tần Việt vô thức lại ôm chặt thêm vài phút, sau đó mới từ từ buông ra.

 

Thẩm Kiến Thanh quay người lại, ôm bó hoa hồng, mỉm cười nhìn Tần Việt: "Sư phụ Tần, đã hứa là sẽ trực tiếp cho em câu trả lời, luyện tập cả đoạn đường rồi, vừa đúng lúc luyện tập đến khi hoa hồng chị mang đến cho em nở rộ."

 

"Giảng viên Thẩm, hoa hồng hứa tặng cho chị, đợi cả một buổi tối, vừa đúng lúc đợi được đến nó nở rộ."

 

Trật tự từ của Thẩm Kiến Thanh như đúc từ một khuôn với cảnh cô tặng Thẩm Kiến Thanh một bó hồng vào năm xưa.

 

Trong mắt cô nổi lên một tầng nước mong mỏng, ánh đèn càng trở nên long lanh, sáng chói.

 

Thẩm Kiến Thanh đứng bên trong, mỉm cười trong trẻo, dịu dàng nói: "23 năm rồi, đứa trẻ chị từng bế đã lớn lắm rồi, có lẽ không cần chị đưa em ấy đi tắm nắng vào mùa xuân sang năm nữa, nhưng chị vẫn muốn hỏi em ấy..."

 

Thẩm Kiến Thanh tiến lên một bước, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ẩm ướt của Tần Việt, để cô có thể nhìn rõ mình, sau đó nói: "Việt, em có bằng lòng gả cho chị không?"

 

Lồng ngực Tần Việt phập phồng, cổ họng căng đau muốn nứt ra. Cô giơ tay lau đôi môi vương ánh nước của Thẩm Kiến Thanh, giữ cằm cô ấy hôn lên.

 

Ở nơi này không có ai, hai cô hôn nhau, say đắm mà lặng lẽ.

 

————

 

Đêm khuya.

 

Trong khách sạn rất xa trường học, Tần Việt dựa vào bồn tắm, Thẩm Kiến Thanh cả người yếu ớt nằm trong lòng cô.

 

Hai người ngả vào nhau để bình phục.

 

Nhìn thấy da non mới lên trên đầu gối Thẩm Kiến Thanh, trong lòng Tần Việt đau nhói, nhẹ nhàng vu0t ve vết sẹo của cô ấy dưới nước.

 

"Sao tự nhiên lại chạy đến đây?" Tần Việt hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh buông thõng tay, đầu ngón tay lười biếng chọc vào xương cổ tay cô: "Nóng lòng muốn cho em câu trả lời đó."

 

"Ấy, em vẫn chưa trả lời chị mà." Thẩm Kiến Thanh quay đầu hỏi Tần Việt ở phía sau.

 

Tần Việt nói: "Em mở lời trước mà."

 

"Hả?"

 

"Em hỏi chị trước, giảng viên Thẩm, chị lấy em được không?"

 

Thẩm Kiến Thanh ngẩn người, thoải mái cười lớn: "Được chứ! Quá được đi ấy chứ!"

 

Trên mặt Thẩm Kiến Thanh rải rác sắc đào, làm nền cho nụ cười long lanh của cô ấy.

 

Tần Việt không nhịn được hôn cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh ngửa đầu đáp lại, hương hoa hồng lưu động trong không khí, thấm nhuần vào buồng phổi, từng đợt run rẩy trên người cô ấy nối tiếp nhau.

 

Chẳng bao lâu sau, tiếng nước va vào nhau, không biết là vò nước được người ta đặt sẵn hay là dòng nước chảy tự nhiên, cũng không biết cái nào mãnh liệt hơn, nóng bỏng hơn.

 

Khi người trở lại giường, Thẩm Kiến Thanh mềm nhũn đến cả ngón chân.

 

Tần Việt tắt đèn lớn, nghiêng người ôm cô ấy đang mệt mỏi rã rời, nói: "Ngủ thôi."

 

Nhưng Thẩm Kiến Thanh lại lắc đầu, vòng tay qua cổ Tần Việt: "Chị muốn kể cho em một chuyện."

 

"Chuyện gì?"

 

"2 năm qua của chị, hơn nửa năm đầu chị tìm em khắp nơi—— Áy náy, chơi vơi, sợ hãi—— Có lúc giống như một kẻ điên vậy, nhìn thấy bóng lưng tương tự sẽ xông tới kéo tay người đó lại, gọi tên em, có lẽ là ông trời thật sự không nhìn nổi nữa, cuối cùng cũng cho chị tìm thấy em vào cuối tháng 9."

 

"Chị bắt đầu mong chờ từng cuối tuần không làm việc, bắt đầu làm thêm giờ, dành trọn từng ngày trong tuần không có tiết dạy chỉ để gặp em."

 

"Sau đó phát hiện, có một đồ ngốc yêu chị nồng nhiệt lại thầm lặng, thà nói với không khí là nhớ chị lúc một mình trong công viên, chứ không chịu quay về Giang Bình, giả vờ chạm mặt chị một lần."

 

Thẩm Kiến Thanh quặp chân Tần Việt, ôm cô thật chặt.

 

"Chị xót lắm."

 

"Cũng càng áy náy hơn."

 

"Vì vậy khi có người đột nhiên xuất hiện, nói chị điên rồ, không xứng với cô ấy, nói cô ấy ghét chị, chị đã chùn bước gần như ngay lập tức."

 

"Về sau, lại đi gặp cô ấy, chị lại nới rộng gấp đôi khoảng cách vốn đã không thể khiến cô ấy phát hiện."

 

"Thế nhưng người kia vẫn chưa hài lòng."

 

Thẩm Kiến Thanh gằn chữ, cơ thể vì kiềm chế mà khẽ run, áp sát vào Tần Việt, tim cô nặng nề thắt lại, trở mình ôm Thẩm Kiến Thanh, tay trái đỡ gáy cô ấy, dùng lực đỡ lên, hôn cô ấy như đang vỗ về.

 

Thẩm Kiến Thanh túm lấy áo ngủ Tần Việt, đầu ngón tay trắng bệch: "Người kia tên Dụ Hủy, đã đẩy chị của tuổi 14 vào địa ngục, bây giờ lại động đến em."

 

————

 

Sự việc này xảy ra vào ngày Thẩm Kiến Thanh cùng Tần Việt tham gia xong kỳ thi nghiên cứu sinh, đột nhiên nhận được điện thoại từ Dụ Hủy, nghe chính miệng cô ta nói.

 

Cô ta về Giang Bình thăm người thân.

 

Thẩm Kiến Thanh tức tốc trở về Giang Bình, tìm cô ta trực tiếp chất vấn.

 

Dụ Hủy vẻ mặt nham hiểm, sau đó mới lơ đãng gảy tóc: "Không phải tôi nói rồi sao, tôi trời sinh đã ghê tởm đồng tính, không muốn nhìn các cô hạnh phúc."

 

Thẩm Kiến Thanh bị phẫn nộ bao trùm, không nhận ra biểu cảm của Dụ Hủy thay đổi, giơ tay tát cô ta.

 

Dụ Hủy nổi điên: "Cô có tin tôi đánh trượt cô ta được năm nhất thì năm hai, năm ba cũng đánh trượt được không hả?! Cô có bản lĩnh thì lần nào cũng cứ việc tìm người cho cô ta đi cửa sau đi!"

 

"Đồ điên!"

 

"Hahaha!" Dụ Hủy điên cuồng lại u ám, "Chẳng phải đang tìm cô để chữa đó sao?"

 

"Thẩm Kiến Thanh, cảm giác nhìn thấy cô ta bị người khác nhìn chằm chằm chắc khó chịu lắm hả?"

 

"Tôi vốn là muốn đợi cho gạo nấu thành cơm rồi mới thông báo cho cô, cô yêu cô ta như thế, dù cô ta có trở thành cái dạng gì chắc chắn cũng sẽ không ghét bỏ cô ta, ai ngờ cô lại si mê đến mức ngăn chặn cho cô ta bằng tay không đâu, mẹ kiếp!"

 

Dụ Hủy đột nhiên bị Thẩm Kiến Thanh mất kiềm chế bóp cổ, đè xuống đất.

 

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?!" Thẩm Kiến Thanh gầm lên giận dữ.

 

Mặt Dụ Hủy đỏ bừng, hít thở khó khăn: "Muốn cô đau khổ đến tột cùng, đứt từng khúc ruột."

 

"Đồ điên này!"

 

"Người điên chuyện gì cũng làm được, Thẩm Kiến Thanh, có muốn cược với tôi một ván không, hự——!"

 

Dụ Hủy sắp bị cảm giác nghẹt thở lấn át, chống cự mạnh mẽ, ngẫu nhiên bắt lấy thứ gì đó giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, kéo mạnh ra.

 

Chuỗi hạt trên cổ tay Thẩm Kiến Thanh bị giằng đứt, rơi lộp độp khắp mặt đất, lăn xuống dốc, rơi xuống nước sông cuối tháng 12 của Giang Bình.

 

————

 

Đến bây giờ, Thẩm Kiến Thanh vẫn có thể nhớ rõ cảm giác bắp chân co giật trong nước sông tê buốt, toàn thân bị kéo chìm xuống phía dưới.

 

Quá tuyệt vọng.

 

Cô ấy nắm chặt những hạt trầm nhặt lại được trong tay, trong đầu liên tục hiện lên khuôn mặt của Tần Việt, ý thức càng lúc càng mờ nhạt.

 

Bỗng, cô ấy nghe thấy Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm, em nhớ chị."

 

Sau đó, cơ thể nặng nề chợt nhẹ tênh.

 

...

 

Nụ hôn của Tần Việt rối loạn cách thức.

 

Hóa ra những điều kiện xét duyệt mà cô đã nghĩ đủ cách cũng chẳng thể vượt qua là Thẩm Kiến Thanh giúp cô xử lý.

 

Cổ tay được Thẩm Kiến Thanh nắm của cô nóng ran tê dại.

 

Chẳng trách trên vòng tay không còn đầu Phật;

 

Chẳng trách hiện tại chỉ có thể đeo 3 vòng;

 

Chẳng trách dù không hợp, Thẩm Kiến Thanh vẫn đeo nó trên cổ, nơi không ai chạm vào được;

 

Chẳng trách vừa bảo cô lúc nào cũng phải đeo chiếc vòng, ngoại trừ khi tắm, lại muốn cô giấu kín chiếc vòng, không được để ai nhìn thấy...

 

Thứ cô ấy bảo cô giấu kín không phải chiếc vòng, mà là mối quan hệ của các cô.

 

Bại lộ, canh bạc cô ấy bị ép tham gia sẽ thua.

 

Cô ấy không lo được lo mất, mất kiểm soát hết lần này đến lần khác mà cô ấy sẽ vĩnh viễn rơi vào bóng tối.

 

Dụ, Hủy.

 

Tần Việt tự cho rằng bước chân vào xã hội từ năm 17 tuổi rưỡi, là đã nhìn thấy mặt tối trong đó, bây giờ mới phát hiện đó cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, kẻ thật sự vặn vẹo, căn bản chẳng phải con người.

 

Cô không dám tự cho mình là đúng dù chỉ một giây, không dám ép Thẩm Kiến Thanh tiếp thu ý kiến của mình nữa, cô ấy bị kẹt ở giữa, sẽ phát điên.

 

"Giảng viên Thẩm, chị hi vọng em làm gì?" Tần Việt hỏi: "Chị muốn em làm gì?"

 

Thẩm Kiến Thanh mở mắt ra, trong con ngươi lộ ra vẻ bế tắc: "Em cố gắng lắm mới thi đỗ làm nghiên cứu sinh, chị muốn em yên ổn học cho xong, đừng để ý gì cả. Đó là một kẻ điên. Trước kia chị chỉ muốn báo thù một mình, bây giờ chị sợ em lại không vui; chị muốn ở bên từng giây từng phút... nhưng chị lại sợ yêu công khai sẽ liên lụy đến em... Việt, cô ta đến 071 rồi..."

 

Thẩm Kiến Thanh sa vào vòng tuần hoàn tự mâu thuẫn.

 

Tần Việt tìm được số điện thoại của Từ Tô Du trong điện thoại của Thẩm Kiến Thanh, gọi điện cho cô nàng, làm theo hướng dẫn từ xa của cô nàng, ở bên Thẩm Kiến Thanh nửa đêm, cuối cùng mới xoa dịu được cơ thể căng thẳng của cô ấy.

 

Tần Việt ngồi bất động trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.

 

Kim giờ vượt qua con số 4, cô cắm USB vào máy tính, mở CCTV mà Hạ Tây đã cung cấp.

 

Tiếng của CCTV rất nhỏ, không nghe rõ, nhưng không có tạp âm.

 

Tần Việt viết logic tối ưu hóa rồi lại mở ra, đôi môi mong mỏng của cô mím chặt thành một đường thẳng.

 

"Sự việc đã qua nhiều năm thế rồi, việc gì cậu cứ muốn nhắm tới Thẩm Kiến Thanh, ngoài thích cậu ra, cậu ta cũng có làm gì đâu." Người đối diện Dụ Hủy do dự nói: "Hơn nữa, lúc bố cậu đánh cậu ở trường, chẳng phải cậu ta còn giúp cậu sao, cậu đang lấy oán báo ơn đấy."

 

"Cậu thì biết cái gì!" Dụ Hủy nổi giận, "Tôi thấy cái bản mặt làm gì cũng dễ dàng, thu hút người khác của cô ta là thấy phiền! Ai cần cô ta giúp chứ?! Cô ta chỉ muốn xem trò cười của tôi mà thôi!"

 

"Hủy Hủy..."

 

"Còn cả bà chị cô ta nữa! Chết rồi mà vẫn âm hồn vất vưởng, gửi đoạn video quay lén tôi ngủ với đàn chị cấp 3 trong nhà vệ sinh đến nhà, đe dọa tôi dám ở lại Giang Bình quấy rối em gái chị ta thêm một ngày thì người gửi video sẽ đăng lên mạng ngay lập tức. Khốn kiếp! Tôi không ngủ với con gái nữa, bọn bê đê buồn nôn chết đi được!"

 

"Sau đó chẳng phải cũng chẳng có gì hay sao, Thẩm Đồng Nghi làm thế chỉ vì muốn bảo vệ em gái mình. Hoàn cảnh gia đình họ đâu phải chúng ta không biết, bố mẹ công việc bận rộn , từ nhỏ hai chị em đã nương tựa lẫn nhau, tình cảm tốt đẹp cũng là chuyện thường tình."

 

"Liên quan quái gì đến tôi? Tôi chỉ biết những năm tháng tôi phải sống trong nơm nớp lo sợ, phải đòi lại gấp bội từ Thẩm Kiến Thanh!"

 

Dụ Hủy bật cười dữ tợn, vặn vẹo trong camera.

 

"Thẩm Kiến Thanh có vẻ yêu thật đấy, nếu không với chỉ số IQ của cô ta thì làm sao lại dễ dàng tin không đến với con bé kia, tôi sẽ giữ lời không động vào nó chứ, ha, cô ta ngậm đắng nuốt cay chẳng phải muốn đợi con bé kia thuận lợi tốt nghiệp hay sao, tôi cho con bé tốt nghiệp, rồi tặng cô ta một món quà lớn, chẳng phải sẽ sảng khoái hơn sao?"

 

"Hủy Hủy, cậu muốn làm gì?!"

 

Dụ Hủy cười mà không nói, cầm tách cà phê, thong thả ung dung nhấp một ngụm.

 

Video chạy từng khung hình, im lặng giống như hố đen, nuốt chửng ánh sáng trong mắt Tần Việt.

 

Khoảnh khắc Dụ Hủy lên tiếng lần nữa, đôi mắt Tần Việt hoàn toàn chìm trong bóng tối.

 

"À, kể cho cậu một chuyện vui."

 

"Chuyện gì?"

 

"Có còn nhớ năm đó Thẩm Đồng Nghi chết thế nào không?"

 

"Tự sát, mấy tấm ảnh trên mạng tôi còn chẳng xem nổi, công chúa có cuộc sống được trọng đãi như chị ta làm sao chịu được?"

 

"Nhưng cậu chắc chắn không biết chị ta chết ở đâu."

 

"Ở đâu?"

 

"Trong vòng tay Thẩm Kiến Thanh. Cô ta cứ thế từng chút một, nhìn người duy nhất yêu thương cô ta trên đời chết trong vòng tay mình."

 

"Bộp." Tần Việt đóng mạnh máy tính lại, hai tay không khỏi run rẩy.

 

Đến giây phút này cô mới hoàn toàn hiểu được sự khó xử của Thẩm Kiến Thanh.

 

Đối diện với một kẻ méo mó như vậy, quá khứ tàn nhẫn như vậy, cả đời này có lẽ cô ấy sẽ mãi là một con chim sợ cành cong, phải sống dè dặt từng li từng tí.

 

Cô ấy thật sự sợ những người xung quanh mình rời đi.

 

Sợ hãi từ 14 tuổi đến mãi tận bây giờ.

 

Và cả một điều chưa biết đang chờ đợi ở tương lai.

 

Tần Việt gục xuống vì xót xa, hai khuỷu tay chống vào đầu gối.

 

"Giảng viên Thẩm, trong tương lai, nếu chị không vui thì có thể đừng giấu tôi được không?"

 

"Chị muốn lợi dụng tôi để chữa lành cho mình, tôi làm được, nhưng chị phải cho tôi thấy, tôi mới biết nên làm gì."

 

Đây là những lời cô nói với Thẩm Kiến Thanh 2 năm trước, chữa lành cái quái gì, nói mà không biết ngượng, bắt đầu từ giây phút cô quyết định dùng cơn sốt để ép Thẩm Kiến Thanh thừa nhận thích mình, cô đã định sẵn sẽ phải tự gánh chịu hậu quả.

 

Đêm hôm đó, Thẩm Kiến Thanh lo lắng sợ hãi, mâu thuẫn bối rối, sau khi hạ quyết tâm đối mặt với chân thành, cô ấy sợ cổ cô suốt đêm, sợ cô lại phát sốt, từng thứ một như những lưỡi dao lăng trì Tần Việt.

 

Cô im lặng, đôi đồng tử màu mực nhìn chằm chằm mắt đất không chớp mắt.

 

Thẩm Kiến Thanh trên giường khẽ trở người, Tần Việt như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

 

Thẩm Kiến Thanh đã ngừng trách cứ cô từ lâu rồi.

 

Giờ đây cô đã nhìn thấy bí mật của Thẩm Kiến Thanh, trọn vẹn, đã đến lúc nên dựng lại lời hứa.

 

Phải dựng thế nào đây?

 

Tần Việt nhớ lại những lời của Dụ Hủy, lần đầu tiên trong cuộc đời quyết định ghét một người.

 

Lâu sau, Tần Việt cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, gửi tin nhắn cho Từ Tô Du đã được thêm vào WeChat: 【Bác sĩ Từ, giảng viên Thẩm thật sự sẽ không nổi giận vì tôi lại tính kế người khác đâu, phải không?】

 

Từ Tô Du trả lời ngay lập tức: 【Không.】

 

Tần Việt nói: 【Được.】

 

Tần Việt: 【Tôi vẫn còn vài ngày thi, giảng viên Thẩm muốn để tôi thi xong, tôi tạm thời không đến Tùy Châu được. Sau khi cô ấy về, phiền cô giúp tôi để ý cô ấy trước, nếu cần giúp đỡ, cô có thể tìm một người tên Chu Tư.】

 

Từ Tô Du không chút do dự: 【Không thành vấn đề.】

 

Tần Việt: 【Cảm ơn.】

 

Từ Tô Du: 【Không có gì.】

 

Tần Việt không ngơi nghỉ, lại gọi điện cho Chu Tư.

 

Chu Tư nghe xong, im lặng vài giây, trầm giọng nói: "Em không báo cảnh sát à?"

 

Tần Việt: "Báo cảnh sát cần có chứng cứ, những lời trong CCTV không trực tiếp buộc tội những gì Dụ Hủy đã làm, hôm đó Hạ Tây uống rượu, cũng không thể làm chứng được, hiện tại gọi cảnh sát sẽ chỉ rút dây động rừng."

 

"Chỉ có một mình em thì làm được gì?"

 

"Vẫn chưa biết, nhưng không phải vĩnh viễn không biết."

 

Chu Tư không nói nên lời, chỉ có thể nói: "Yên tâm đi, trong dự án có tôi."

 

Tần Việt: "Cảm ơn chị."

 

Cúp điện thoại, Tần Việt xem giờ, lại mở video lên một lần nữa, phóng to, viết mã tăng độ rõ nét...

 

Khi trời sáng, Tần Việt lưu một bức ảnh chụp màn hình vào điện thoại. Cô nhìn màn hình rất lâu rồi bấm chia sẻ.

 

Chia sẻ cho Hạ Tây, cô nàng là người địa phương.

 

Tần Việt để lại lời nhắn cho cô nàng: 【Phiền cô tìm giúp tôi một địa điểm được không?】

 

Tin nhắn được gửi đi, Tần Việt khóa màn hình, chuẩn bị đi xem Thẩm Kiến Thanh.

 

Trong lúc đứng dậy, Tần Việt lảo đảo, trước mắt trắng xóa.

 

Cô vịn tường đứng im vài giây rồi bước vào phòng.

 

Thẩm Kiến Thanh vẫn còn đang say ngủ, thân thể co rúm, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

Tần Việt cúi xuống hôn lên môi Thẩm Kiến Thanh, nhẹ nhàng gọi cô ấy: "Giảng viên Thẩm."

 

Thẩm Kiến Thanh bừng tỉnh. Nhìn thấy là Tần Việt, cô ấy thở phào, mỉm cười nói: "Sao dậy sớm thế?"

 

Tần Việt ngồi ở bên giường, nắm lấy bàn tay gần như không có độ ấm của Thẩm Kiến Thanh: "Đồng hồ sinh học."

 

"Chậc," Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, "Sư phụ Tần kỷ luật ghê."

 

Dứt lời, điện thoại của Thẩm Kiến Thanh đột nhiên đổ chuông.

 

Chu Học Lễ nói: "Giảng viên Thẩm đấy à, tôi vừa mới nhận được thông báo, ngày mai sẽ tiến hành thử nghiệm lần đầu tiên trên toàn bộ thiết bị. Sức khỏe cô thế nào rồi, có đến được không? Tối nay phải chạy thử cả đêm rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh mặt lạnh tanh: "Trước giờ ăn trưa tôi nhất định sẽ đến phòng thử nghiệm."

 

Dự án này có công sức của ba nhóm, cô ấy không thể không công tư phân minh, rút lui trước được, càng không thể để nỗ lực của mọi người đổ sông đổ bể vì ân oán riêng với Dụ Hủy được, nhưng chạm mặt...

 

"Giảng viên Thẩm, nhiệm vụ của em trong dự án này đã hoàn thành rồi, mấy ngày tới sẽ yên tâm thi." Tần Việt nói: "Thi xong em sẽ về thẳng Giang Bình, đợi chị ở nhà."

 

Xét theo những gì Thẩm Kiến Thanh nói đêm qua, cô ấy không hề hay biết Dụ Hủy vẫn còn "món quà lớn" đang chờ đợi cô ấy.

 

Không sao, đó là chuyện sau khi cô tốt nghiệp.

 

Hiện tại các cô vẫn còn rất rất nhiều thời gian, chỉ cần không cùng vào cùng ra, không kích động Dụ Hủy, cô ta hẳn sẽ không manh động. Điều này Thẩm Kiến Thanh biết rõ nên Tần Việt tin chắc mình nói như vậy nhất định sẽ khiến cô ấy an tâm, đợi sau khi dự án kết thúc thì tiếp tục thận trọng bảo vệ cô, bảo vệ đến khi tốt nghiệp rồi sẽ phục thù.

 

Đây là cách tốt nhất mà Thẩm Kiến Thanh có thể nghĩ ra.

 

Tần Việt không chấp nhận.

 

Cô không chấp nhận Thẩm Kiến Thanh bị người khác thao túng, càng không thể chấp nhận việc có người trẻo một thanh gươm sắc trên đỉnh đầu cô ấy, cô muốn cô ấy được yêu một cách tự do, được nắm giữ tình yêu.

 

Cô tin, hôm qua Thẩm Kiến Thanh có thể đến đây, có thể nói ra những lời đó, chắc chắn là vì đã sẵn sàng cho việc cô sẽ muốn tham dự vào tất cả.

 

Nhưng sau Thẩm Đồng Nghi, Thẩm Kiến Thanh chỉ có cô.

 

Cô quan trọng đến thế, một khi vướng vào nguy hiểm, thần kinh của Thẩm Kiến Thanh nhất định sẽ càng thêm căng thẳng hơn trước để bảo vệ cô, Dụ Hủy vẫn đang theo dõi sát sao ở một bên, loạn trong giặc ngoài, Thẩm Kiến Thanh chẳng lúc nào được yên lòng, còn có khả năng sẽ để lộ sơ hở ngay trước mặt Dụ Hủy, tình cảnh càng thêm khó khăn.

 

Cô không đành lòng Thẩm Kiến Thanh bị kìm kẹp như vậy.

 

Điều mà ngay cả Thẩm Kiến Thanh cũng tin, Dụ Hủy sẽ chỉ càng tin rằng giữa các cô không có tiếp xúc thân mật, sau đó buông lỏng cảnh giác, khi đó cuộc sống ở 071 của Thẩm Kiến Thanh sẽ dễ dàng, cũng sẽ không lo lắng cho an nguy của cô, khi quay lại, cô sẽ mạnh dạn giải quyết mọi thứ "không chấp nhận".

 

Từ Tô Du đã nói rằng, Thẩm Kiến Thanh sẽ không giận cô, cho dù cô có lừa cô ấy thêm một lần, tính kế người khác thêm một lần...

 

Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, quả nhiên cười rộ lên, cô ấy cúi người ôm Tần Việt, nói: "Việt, đây là rắc rối chị kéo đến cho em, chị nhất định sẽ tìm cách giải quyết ổn thỏa, em cứ ngoan ngoãn đi thi, đi học, em không sao chính là niềm an ủi và động lực lớn nhất cho chị rồi."

 

Tần Việt nói: "Được."

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, hốc mắt đỏ ửng: "Trên đường tới đây, chị còn sợ em khăng khăng đòi đi cùng chị, chị không biết phải làm sao cả, Dụ Hủy là một kẻ điên, chúng ta căn bản không có cách nào nói lý lẽ với kẻ điên được."

 

Tần Việt nói: "Em hiểu."

 

Thẩm Kiến Thanh rời khỏi Tần Việt, hôn mạnh lên môi cô: "Sư phụ Tần của chúng ta lúc nào cũng lý trí."

 

Tần Việt nói trong lòng "Không phải, cô ta chỉ giỏi tính kế hơn người khác thôi" rồi đưa tay móc cổ Thẩm Kiến Thanh, hôn sâu rất lâu.

 

Ăn xong, Thẩm Kiến Thanh đưa Tần Việt về trường đi thi.

 

Đi ngang qua hiệu thuốc, tay Thẩm Kiến Thanh đột nhiên bị Tần Việt kéo lại, cô ấy quay đầu hỏi: "Sao thế?"

 

Tần Việt nói: "Chị giúp em mua vài lọ siro ho được không?"

 

Từ giờ trở đi, cô muốn sống lâu hơn Thẩm Kiến Thanh, dù chỉ là thêm một ngày, để Thẩm Kiến Thanh không phải trải qua một lần nữa những gì đã từng trải qua với chị mình.

 

Cô sẽ mạnh khỏe, từ trong ra ngoài.

 

Tần Việt nói: "Mấy ngày hôm nay em vẫn còn hơi ho."

 

Thẩm Kiến Thanh quan sát Tần Việt kỹ càng vài giây, sắc mặt quả thực không quá tốt, cô ấy không nghĩ nhiều, vừa dắt Tần Việt qua đường, vừa tràn đầy mong đợi cao giọng nói: "Mua siro xong, mua thêm một gói kẹo nhé. Bạn nhỏ nhà ta hồi nhỏ không được ăn, bây giờ phải bù lại gấp đôi."

 

---------------------------------------------------------------

 

Tác giả kiểu: "Trời lạnh rồi, ngược hai ả thôi ( ∀ )ψ"

Bình Luận (0)
Comment