Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 84

Khi Thẩm Kiến Thanh vội vã trở lại 071 như đã hẹn, Dụ Hủy vừa mới rời khỏi phòng họp, bầu không khí bên trong có chút trầm.

 

Nhìn thấy cô ấy đi vào, Chu Học Lễ lập tức nở nụ cười: "Đến rồi."

 

"Vâng." Thẩm Kiến Thanh bất lộ thanh sắc lướt qua khuôn mặt từng người rồi kéo ghế ngồi xuống.

 

"Tại sao đột nhiên lại muốn kiểm tra toàn bộ thiết bị phòng thử nghiệm sớm?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

 

Trên đường quay trở lại, cô ấy đoán được là vì chính mình, sau đó lại xác nhận lại một lần cấp bậc của dự án và phủ nhận suy đoán này.

 

Viện thiết bị và 071 không cùng cấp bậc, cho dù Dụ Hủy có tài giỏi đến đâu thì cũng không dám vừa mới đến đơn vị mới đã lấy việc công làm việc tư, động vào một dự án cấp 2.

 

Quả nhiên Chu Học Lễ nói: "Mỗi người có phương pháp quản lý dự án khác nhau, Đồng Hà ưu tiên ổn định, kỹ sư Dụ thì chú trọng kiểm soát theo giai đoạn, cô ấy muốn nhanh chóng gỡ lỗi trong một lần luôn, như thế có thể tập trung tìm ra vấn đề."

 

"Làm thế cũng không có vấn đề gì." Chu Học Lễ nhận xét.

 

"Lý luận suông, rập khuôn máy móc điển hình." Chu Tư, người từ khi Thẩm Kiến Thanh bước vào vẫn quay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, đột ngột lên tiếng, "Cách quản lý dự án của Dụ Hủy không có vấn đề gì, nhưng chỉ phù hợp với các dự án linh hoạt theo định hướng thị trường, dự án của chúng ta liên quan đến mạng sống con người, trước khi bắn một phát đại bác, ai mà không mô phỏng hàng trăm, hàng ngàn lần trên máy tính, rồi lại mô phỏng trong phòng thử nghiệm hàng chục, hàng trăm lần, làm đâu chắc đấy đâu?"

 

Chu Tư quay người lại, biểu cảm nghiêm túc: "'Tể tướng tất khởi vu châu bộ, mãnh tướng tất phát vu tốt ngũ [1]', mọi người thật sự cảm thấy năng lực của một người xen ngang giữa chừng như Dụ Hủy mạnh hơn Đồng Hà sao?"

 

[1] Tể tướng tất khởi vu châu bộ, mãnh tướng tất phát vu tốt ngũ: Tể tướng chắc chắn được đề bạt từ nha môn của châu bộ, còn tướng quân dũng mãnh chắc chắn được tuyển chọn từ các binh sĩ trong quân ngũ

 

Có vài người đang ngồi, ngoại trừ Thẩm Kiến Thanh hiểu Dụ Hủy đến từng chân tơ kẽ tóc và không có biểu cảm gì ra, những người khác liếc nhìn nhau, Chu Học Lễ nói: "Chu Tư, con làm tốt trách nhiệm của con là được rồi."

 

Chu Tư bật cười một tiếng ngắn ngủi, đứng dậy nói: "Xin lỗi, tôi không làm nổi một dự án mà tôi không nắm vững, tôi sẽ nộp đơn xin đổi người với công ty."

 

"Chu Tư!" Chu Học Lễ trầm giọng, nghĩ đến nguyên nhân vì sao Chu Tư đột nhiên trở nên thiếu lý trí như vậy, ông thở dài, thái độ dịu lại, "Chính vì con đã từng thất bại nên mới càng không nên rút lui vào thời điểm mấu chốt như thế này. Con ở lại là có trách nhiệm với bản thân, cũng có thể chia sẻ kinh nghiệm cho chúng ta, tránh lặp lại sai lầm tương tự. Chu Tư, bố hứa với con, nếu hoạt động gỡ lỗi tối này không thành công, không cần con phải lên tiếng, bố sẽ đi tìm lãnh đạo, hoãn thử nghiệm. Ở đây, không ai lấy dự án và những người đứng sau dự án ra để làm trò đùa cả."

 

Loạt lời của Chu Học Lễ không có đầu đuôi ngọn ngành, người khác có thể không hiểu, nhưng Thẩm Kiến Thanh từng tiếp xúc với Hạ Tây hiểu rõ trong lòng—— Chu Tư vẫn canh cánh trong lòng tai nạn của chị gái Hạ Tây.

 

Các cô là vậy đấy, bề ngoài lấp lánh, nhưng sau lưng, không ai biết trong lòng họ đang che giấu bí mật gì, đã trải qua những câu chuyện gì, thoát ra được, đó không phải vạn hạnh trong bất hạnh, không thoát ra được, dường như cả đời vẫn sẽ như vậy.

 

Cô ấy là người vế trước, được rất nhiều người chiếu cố.

 

Trong đó bao gồm cả Chu Tư.

 

Một thoáng im lặng, Thẩm Kiến Thanh ngước mắt nhìn Chu Tư, nói: "Kỹ sư Chu, điều khiển là tôi phụ trách, hiện tại tôi vẫn chưa bước vào phòng thử nghiệm để mô phỏng các điều kiện hoạt động, không thể đảm bảo phát bắn nào cũng sẽ đạt được hiệu quả sát thương tối ưu, nhưng tôi có thể đảm bảo, một khi phát sinh tình huống ngoài ý muốn, nó sẽ không phát nổ đột ngột."

 

Đây là trách nhiệm của cô ấy, cũng là lời xin lỗi vì đã ghen tuông suốt một thời gian, và còn là lời cảm ơn đến Chu Tư vì đã bảo vệ Tần Việt 2 năm qua.

 

Chu Tư cảm nhận được, thật ra không cần thiết, những chuyện cô nàng là cho Tần Việt đều là cô nàng cam tâm tình nguyện, không yêu cầu báo đáp gì, chỉ có điều... giọng điệu ung dung, kiên định của Thẩm Kiến Thanh dường như đã xoa dịu phần nào tâm trạng phức tạp của cô nàng.

 

Chu Tư không nói gì nữa thì lại ngồi xuống, cô nàng biết giao tiếp bằng ánh mắt đã đủ khiến Thẩm Kiến Thanh hiểu được ý mình.

 

Cuộc họp nội bộ tiếp tục, thảo luận về kế hoạch ứng phó khẩn cấp.

 

Họp xong thì trực tiếp đi vào gỡ lỗi, những người thuộc 3 nhóm việc ai người nấy làm, giành giật từng phút giây.

 

9 giờ tối, quy trình cuối cùng cũng chạy thông, mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm và ăn chút gì đó.

 

Thẩm Kiến Thanh nhận được tin nhắn WeChat từ Từ Tô Du: 【Hôm nay cảm thấy thế nào?】

 

Thẩm Kiến Thanh đặt đũa xuống trả lời: 【Rất tốt】

 

Từ Tô Du không đề cập một lời nào về những gì Tần Việt nói với mình đêm qua, chỉ nói: 【Xem ra hôm qua nói chuyện rất suôn sẻ】

 

Thẩm Kiến Thanh nhớ tới khung cảnh Tần Việt xách một túi kẹo dâu rất không ăn khớp với hình tượng, khoan thai bước vào trong trường lúc chia xa với cô ấy sáng nay, khóe miệng bất giác cong lên, trong đầu theo đó nổi lên một từ: dịu dàng.

 

Thật ra, từ này không áp dụng cho Tần Việt trong phần lời thời gian, mồm miệng cô khá tồi, giọng điệu, thần thái, hành động của cô, đâu đâu dường như cũng nhạt nhòa, không đủ đặc sắc, nhưng chẳng hiểu vì sao, hồi tưởng lại mọi chuyện từ khi quen biết cho đến bây giờ, Thẩm Kiến Thanh lại cảm thấy từ này rất hợp với cô.

 

Có lẽ, nó dành riêng cho những cô gái có cảm xúc ổn định.

 

Thẩm Kiến Thanh đổi chân gác, dáng vẻ nhàn hạ: 【Sự dịu dàng và lý trí của cô ấy tôi thua xa, nhưng cô ấy là của tôi】

 

Từ Tô Du: 【...】

 

Từ Tô Du: 【Con chó ven đường tự nhiên bị đá một cái có tội tình chi đâu】

 

Từ Tô Du ngồi trên chiếc ghế băng bên đường khách sạn, gửi tin nhắn cho Tần Việt, bảo cô không cần lo lắng cho Thẩm Kiến Thanh, sau đó thoát ra, quay trở lại hộp thoại với Thẩm Kiến Thanh.

 

Từ Tô Du: 【Nếu đã giao tiếp cùng tần số được thì sau này nên nói nhiều hơn, khi mọi nút thắt trong lòng được gỡ bỏ, nếu lần tới gặp phải hiểu lầm lớn, cũng chỉ cần cô hỏi "tại sao", cô ấy giải thích thì sau cơn mưa trời lại sáng thôi】

 

Từ Tô Du: 【Tình cảm phải cùng nhau vun vén thì mới có thể đi lên được】

 

Thẩm Kiến Thanh vô cớ bị xúc động, ánh mắt dừng lại ở câu chữ này rất lâu, nói: 【Bây giờ chị có bận không?】

 

Từ Tô Du: 【Không bận】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Trên bàn trong phòng tôi có một con mèo, chị dẫn đến 071 giúp tôi với】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Tôi chỉ có 20 phút nghỉ ngơi, không đi được】

 

Từ Tô Du không chút do dự: 【Được】

 

Nhưng mà, tối hôm trước cô nàng chăm sóc Thẩm Kiến Thanh cả đêm, có thấy trong phòng cô nuôi mèo đâu.

 

Từ Tô Du mơ hồ cất điện thoại đi về, khi nhìn thấy "lính gác nhỏ" được Thẩm Kiến Thanh mang đến từ Giang Bình ở trên bàn, cô nàng nhất thời dở khóc dở cười.

 

Cô nàng chụp ảnh rồi gửi cho Thẩm Kiến Thanh.

 

Từ Tô Du: 【Này á hả?】

 

Từ Tô Du: 【Không ngờ em lại thích thứ trẻ con vậy đấy】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Không phải tôi thích, mà là bạn nhỏ trong phòng tôi vẫn còn tâm hồn trẻ thơ】

 

Kẹo phải mua kẹo vị dâu;

 

Vì muốn khoe bạn gái nên mua một con ếch nhỏ vô dụng về;

 

Rõ ràng là công cụ phòng thân nhỏ, nhưng nhất quyết phải làm thành hình thú bông mới chịu;

 

Bạn nhỏ của cô ấy, sinh ra vào mùa đông, lớn lên vào mùa đông, nhưng luôn sải bước trên con đường hướng đến mùa xuân.

 

Từ Tô Du hiểu, báo cho Thẩm Kiến Thanh thời gian ước chừng, nhanh chóng "dẫn" mèo của cô ấy ra khỏi cửa, vừa kịp giao đến tay cô ấy trước khi cuộc gỡ lỗi tiếp theo bắt đầu.

 

Thẩm Kiến Thanh sửa lại một đoạn mã, rút đuôi con mèo ra, kết nối cáp dữ liệu để tải chương trình, sau đó vuốt vuốt râu nó, để nó ngồi xổm dưới chậu cây nhỏ ở chính giữa bàn họp.

 

Góc độ này có thể nhìn thấy hoạt động của cô ấy suốt buổi đêm tiếp theo.

 

Thẩm Kiến Thanh nhắn tin cho Tần Việt: 【CAT_Security.apk】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Cài đi】

 

Khi nhận được tin nhắn, Tần Việt vừa mới về đến ký túc xá. Cô nhìn tên ứng dụng quen thuộc, ánh mắt dao động, khựng lại vài giây rồi trả lời: 【Được.】

 

Sau đó mới tải xuống và cài đặt.

 

Không lâu sau, một tiếng "meo" quen thuộc phát ra từ điện thoại.

 

Bạn cùng phòng tò mò: "Mèo đâu ra đấy? Cưng quá vậy."

 

Tần Việt không đáp, toàn bộ sự chú ý của cô đều bị những lời nói theo sau của Thẩm Kiến Thanh thu hút.

 

【Sư phụ Tần, chị đổi mã rồi, mèo của em bây giờ nhìn thấy chị sẽ có 2 phản ứng:

 

Một, chụp ảnh. Nếu xem tiếp, mỗi 5 phút sẽ cập nhật một tấm mới;

 

Hai, quay video. Không giới hạn thời gian.

 

Hai cách này có thể tự do cài đặt trong APP, mặc định là chụp ảnh mà em thiết lập ban đầu, khi chụp chị nó sẽ kêu.】

 

Tần Việt vừa đọc xong những lời này của Thẩm Kiến Thanh, trong điện thoại đã lại lần nữa vang lên tiếng mèo kêu.

 

Bạn cùng phòng xông tới, chắc nịch nói: "Tần Việt, cậu có mèo!"

 

Biểu cảm Tần Việt vẫn bình lặng như thường lệ, nhưng trong lòng lại dâng trào cảm xúc, lộ ra vẻ nóng bừng và nghẹn ngào rõ ràng, cô nói: "Ừ, có một con, nhiều năm rồi, bây giờ nuôi ở..." Tần Việt thoáng dừng lại rồi nói: "Chỗ người tôi thích."

 

Bạn cùng phòng sửng sốt: "Cậu có người thích rồi á?!"

 

Tần Việt nói: "Có. Tôi nói chuyện với người ấy một lát được không?"

 

Bạn cùng phòng ngẩn ngơ: "Được, được, được, cậu gọi đi, tôi không làm phiền cậu nữa."

 

Bạn cùng phòng khẩn trương rời đi.

 

Nhưng Tần Việt nhìn màn hình rất lâu rồi mới bấm mở bàn phím trả lời Thẩm Kiến Thanh: 【Sao đột nhiên lại đổi mã?】

 

Cô biết rồi mà còn hỏi.

 

Nhưng con người ta đôi lúc lại cố chấp mà vô lý vậy đấy, khăng khăng để đối phương phải nói trắng ra mới chịu thừa nhận rằng mình được người ấy bao bọc trong mật ngọt.

 

Thẩm Kiến Thanh cầm điện thoại, gõ từng chữ một: 【Muốn để bạn gái ở tận nơi chân trời xa xôi của tôi có thể nhìn thấy tôi mọi lúc mọi nơi khi nhớ tôi】

 

Câu từ của cô ấy nhẹ nhàng, nhưng khóe miệng lại dần dần căng chặt, chùng xuống theo âm thanh trong tâm trí.

 

"Bộ dạng tôi cắn trâm cài tự xử vẫn khá thu hút đối với cô, đúng không?"

 

"Định vị, chụp ảnh, ứng dụng, tôi biết cả rồi, cô đừng có nói với tôi là cô chưa bao giờ xem!"

 

"Tôi mặc kệ cô có cố ý hay không, cô chỉ cần nói cho tôi biết, cô đã xem hay chưa?!"

 

Chuyện xưa ùn ùn kéo đến không báo trước, khiến cổ họng Thẩm Kiến Thanh nghẹn cứng.

 

Cô ấy chịu đựng đau đớn mà nuốt khan, tiếp tục gõ chữ: 【Việt, video, ảnh, muốn nhìn thấy chị thì em cứ tải xuống, bây giờ chị là bạn gái của em, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không có nơi nào là em không thể ngắm nhìn. Em cứ yên tâm mạnh dạn mà xem, nghe xem những tiếng ngân nga vào khoảnh khắc chị gặp được em, khiến em yêu thích ra sao.】

 

Khi tán gẫu, Thẩm Kiến Thanh không bao giờ thêm dấu câu, nhưng cô ấy lại đặt dấu chấm tại câu này, như đang trịnh trọng tuyên bố: Các cô đã hòa giải với quá khứ.

 

Quầng mắt Tần Việt nóng lên, không nhịn được cúi người về trước, trán tựa vào mép bàn, đặt điện thoại trong bóng tối dưới gầm bàn, bấm mở một tấm ảnh của Thẩm Kiến Thanh—— Cô ấy đang cúi đầu ăn cơm, mái tóc mềm mượt sau lưng dường như được buộc tạm, uể oải mà lý tính, một vài sợi tóc vô ý rơi xuống vuốt v3 sườn mặt không sợ hãi năm tháng của cô ấy, xinh đẹp như cuộc hội ngộ bất ngờ năm 18 tuổi.

 

Khóe miệng thẳng tắp của Tần Việt cong lên, cô lưu ảnh, thoát khỏi APP, nhấp vào WeChat.

 

Tần Việt: 【Giảng viên Thẩm, video hao pin quá, nó không chịu được cả đêm đâu, em muốn dùng chụp ảnh, chị chỉnh thời gian chụp thành 1 tiếng được không?】

 

Đêm nay Thẩm Kiến Thanh nhất định sẽ xuất hiện trong tầm mắt của "mèo", 5 phút chụp một lần thì thường xuyên quá.

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Không muốn nhìn thấy chị thế cơ à? Mất công chị đào lại chuyện cũ, làm bộ làm tịch】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Sư phụ Tần, kỹ năng yêu đương của em thụt lùi rồi đấy】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Lẽ nào là vì chị hứa lấy em nên cậy thế?】

 

Tần Việt nói: 【Sợ chị kêu nhiều quá, tối ngủ không nổi】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【???】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Cô ăn nói cho rõ ràng】

 

Tần Việt: 【Ngày mai em có 2 buổi thi chứng chỉ, tinh thần không tốt sẽ ảnh hưởng đến thành tích.】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Quá ghê gớm, bạn gái nói thay đổi là thay đổi ngay được, trước kia ngủ với người ta còn chê người ta kêu chưa đủ vang, bây giờ nhìn được mà không ăn được, thì lại bắt đầu chê người ta kêu nhiều】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Hứ.jpg】

 

Meme xem thường của một chú mèo con hoạt hình đang lắc đầu.

 

Tần Việt nhìn vài lần, độ cong nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng. Cô ngồi dậy, tựa vào ghế rất thiếu nghiêm chỉnh: 【Không hề chê.】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Cho nhà ngươi cơ hội giải thích.jpg】

 

Tần Việt: 【Em có tai nghe, buổi tối muốn đeo đi ngủ, nhưng thích tiếng chị ngân nga quá, em mà nghe thì nhịp tim phải mất rất lâu mới hồi phục.】

 

Nếu thật sự 5 phút nghe một lần, cô biết ngủ thế nào, biết thi thế nào đây?

 

Thẩm Kiến Thanh ngẫm ra vế sau mà Tần Việt không nói, khuôn mặt được ánh đèn chiếu rọi nhanh chóng nở nụ cười.

 

Làm sao đây, muốn đổi tiếng mèo kêu thành người thật kêu.

 

Ha.

 

Thô thiển quá đi, dễ gây hiểu lầm.

 

Sư phụ Tần ra ngoài là người đàng hoàng, phải đạt điểm tuyệt đối, giành giải quốc gia đấy.

 

Thẩm Kiến Thanh cố gắng điều chỉnh biểu cảm, trả lời: 【Đợi chị 5 phút】

 

Thẩm Kiến Thanh thành thục sửa mã, rồi tải lại, cả đêm sau đó, mỗi khi Tần Việt nghe thấy tiếng mèo kêu, hàng mi dày cong cong lại khẽ run lên.

 

Những đêm đông dài của cô và Thẩm Kiến Thanh từ từ xuất hiện sắc điệu rực rỡ của mùa xuân, chưa kịp đi đến giữa hè, các cô đã lại đột nhiên rơi vào một giấc mơ ngập tràn bóng tối.

 

————

 

7 giờ sáng hôm sau, sửa lỗi hoàn thành, mọi người thở phào nhẹ nhõm, ngủ thiếp đi trong phòng họp.

 

Chu Tư tăng ca quanh năm không ngoài dự đoán trở thành quán quân thâu đêm. Cô nàng ra ngoài gọi điện thoại, trở lại nhìn thấy con mèo trên bàn, nghĩ thầm "đáng yêu quá", vươn tay ra, muốn xoa cái đầu to to của nó, không ngờ vừa mới chạm vào thì như bị điện giật, cô nàng "rít" một tiếng, vội rụt tay về.

 

Vài giây xoa dịu, Chu Tư tìm được một cây bút chì trong ống bút, gẩy gẩy đỉnh đầu nó.

 

Quả nhiên...

 

Trang bị cả chức năng chống trộm, yêu đến mức nào vậy?

 

Chu Tư cười thầm, liếc nhìn công thức tính toán chi chít trên bảng trắng, xoay người đi ra ngoài, nhắn cho Tần Việt: 【Chuyện em nhờ tôi giúp, chắc tôi không làm được rồi】

 

Tần Việt đang đi xuống tầng, sắc mặt tái nhợt.

 

Nhìn thấy tin nhắn của Chu Tư, cô dừng bước, vô thức tưởng rằng Dụ Hủy đã làm gì đó.

 

Chuyện cô tìm Chu Tư giúp đỡ là—— Khi Dụ Hủy nhắm vào Thẩm Kiến Thanh trong dự án, Chu Tư hãy kịp thời báo cho cô một tiếng.

 

Làm vậy không phải vì không tin tưởng năng lực của Thẩm Kiến Thanh, mà là vì lòng dạ tiểu nhân khó đề phòng.

 

Thẩm Kiến Thanh có quá nhiều nỗi lo, không thích hợp đối phó với kẻ tiểu nhân.

 

Tần Việt: 【Tại sao lại không làm được?】

 

Chỉ là một câu thông báo, hẳn là không có gì khó khăn.

 

Chu Tư: 【Bởi vì】

 

Chu Tư cố ý ngắt đoạn 2 câu, dụ Tần Việt: 【Sự tỉ mỉ của giảng viên Thẩm nhà em hoàn toàn không để ai nắm thóp nổi】

 

Đêm qua là lần đầu tiên Chu nhìn thấy hiện trường làm việc của Thẩm Kiến Thanh, sự am hiểu rộng rãi của cô ấy trong lĩnh vực điều khiển tự động, kiến thức sâu rộng và nền tảng vững chắc đủ để hoàn thành phần việc mà cô ấy phụ trách đến mức hoàn hảo, còn những kẻ chỉ được cái mã rỗng tuếch kia... cho dù có muốn múa rìu qua mắt thợ, thì cũng phải có được cái rìu trước cô ấy.

 

Chu Tư: 【Yên tâm đi, chỉ cần không ra khỏi phòng họp của 071, giảng viên Thẩm của em, vĩnh viễn là giảng viên Thẩm của em, Dụ Hủy không làm gì cô ấy được đâu】

 

Tần Việt hiểu ý của Chu Tư, đôi môi mím nhẹ thả lỏng, trả lời: 【Ừ, hồi nhỏ không hiểu được ưu điểm của chị gái, chỉ biết khao khát chiếc khăn quàng của cô ấy, lớn lên rồi, lần đầu tiên gặp cô ấy đã bắt đầu ngưỡng mộ.】

 

Mặt trời sáng rực ngoài ký túc, chiếu lên người Tần Việt, ấm áp.

 

Cô giơ điện thoại chụp lại bầu trời buổi sáng sớm rồi gửi cho Thẩm Kiến Thanh, để lại chú thích cho cô ấy.

 

【Giảng viên Thẩm, bắt đầu từ hôm nay, yêu chị rất nhiều.】

 

---------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment