Khó được dịp được nghỉ, mà một buổi chiều cứ như vậy đã hoang phế.
Trước đó, Tiêu Thanh Như chưa bao giờ nghĩ rằng cô và Hứa Mục Chu sẽ làm loạn đến như vậy.
Giữa ban ngày, ngay trong phòng khách...
Khi bên ngoài có người đi ngang qua, còn có thể nghe được tiếng bước chân rất rõ ràng.
Mỗi lúc như vậy, cô càng hồi hộp, Hứa Mục Chu lại càng điên cuồng.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, bọn họ kịch liệt ôm hôn, như muốn cùng nhau hòa làm một thể.
Tiêu Thanh Như đứng trong phòng tắm sờ lên môi, khuôn mặt bỏng đến mức giống như muốn bốc cháy.
Cô dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, mới đuổi được cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh trong đầu kia ra ngoài.
Mày không thể sắc như thế được đâu!
Tiêu Thanh Như!
"Vợ à, em đừng thẹn thùng nữa, chúng ta đã là vợ chồng rồi, làm loại chuyện này là bình thường."
"Vậy cũng không thể làm giữa ban ngày được."
Hứa Mục Chu đùa cô: "Đây là quy định của ai thê?"
Tiêu Thanh Như nghẹn lời: "Hứa Mục Chu, sao anh lại như thế..."
"Cái gì?"
"Anh là đồ biến thái."
Người đàn ông cười ra tiếng: "Thực sắc tính dã, đây không phải là chuyện bình thường sao?"
Anh thừa nhận ham muốn của mình có hơi cao, nhưng vợ thơm thơm mềm mềm ở ngay bên người, muốn vợ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đây không phải là đang làm khó người khác sao?
Mà anh cũng cảm nhận được, vợ cũng rất thích thân mật với anh.
Anh hôn lên khuôn mặt hồnh hồng của Tiêu Thanh Như một cái: "Anh đi nấu cơm."
"Ừm, anh mau đi đi."
Bây giờ Tiêu Thanh Như chỉ muốn ở một mình một lát, cái người vừa rồi điên cuồng đáp lại anh kia, thật sự là cô sao?
Thật xấu hổ!
Hứa Mục Chu có thể nấu ăn, anh làm việc rất nhanh, trong vòng chưa đầy nửa giờ, anh đã có thể làm xong bữa tối.
Ngoại trừ màn thầu, rau ngâm, anh còn chiên cho Tiêu Thanh Như một quả trứng gà.
Lòng đỏ trứng có màu sắc rất đẹp, nó là món trứng tráng lòng đào mềm mại yêu thích của Tiêu Thanh Như.
"Hôm nay em mới ăn một quả trứng gà."
"Em ăn khi nào?"
"Ở nhà Tống Viện."
Hứa Mục Chu gật đầu: "Vậy thì ăn thêm một quả đi."
"Ăn quá nhiều trứng gà không tốt. "
"Không sao cả, không phải ngày nào chúng ta cũng ăn như thế, mấy ngày nay em vất vả, cần phải bồi bổ cho tốt."
Tiêu Thanh Như giống như cười mà không phải cười: "Em cảm thấy anh cũng rất cực khổ."
"Nếu như em muốn bù đắp cho anh, anh sẽ không từ chối."
"Anh nghĩ hay lắm!"
Cô gắp trứng gà trong bát lên chia cho Hứa Mục Chu một nửa: "Nhà chúng ta không bị đói nhanh như vậy đâu, không cần phải tiết kiệm như thế."
"Anh không thích ăn trứng gà."
Không phải Hứa Mục Chu đang nói dối, mặc dù anh biết trứng gà là đồ tốt, nhưng đúng là anh không thích ăn.
Đặc biệt là trứng luộc, anh cảm thấy nó còn không ăn ngon bằng màn thầu.
"Mỗi ngày anh đều phải huấn luyện khổ cực như vậy, dinh dưỡng nhất định phải theo kịp, đồng chí Hứa, kén ăn là không đúng."
"Không thích ăn và kén ăn là hai việc khác nhau."
"Anh mau ăn đi, cũng không phải trẻ con, ăn cơm còn muốn có người dỗ hả?"
Dưới sự giám sát của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu đã ăn quả trứng gà kia.
Ờ, anh vẫn không nghĩ rằng nó ngon.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù đây là món anh tự làm.
Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như ăn cơm do Hứa Mục Chu nấu, mỗi một lần ăn cô đều khen tài nấu nướng của anh tốt.
Người đàn ông được lời khen thổi phồng của cô làm cho đầu óc choáng váng: "Về sau chỉ cần anh ở nhà thì việc nấu cơm sẽ do anh phụ trách."
Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong cong: "Vậy sau này em có lộc ăn rồi."
Chỉ cần vợ ăn vui vẻ, Hứa Mục Chu sẽ vui theo.
Anh âm thầm quyết định sẽ bỏ nhiều công sức hơn vào phương diện nấu nướng, nhanh chóng bắt lấy dạ dày của vợ, khiến vợ không thể rời khỏi mình!