Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 110

"Cải trắng, củ cải và ớt thì trồng nhiều một chút, những loại rau này có thể ăn vào mùa đông, các loại rau khác thì không cần trồng quá nhiều, chỉ cần đủ ăn là được."

“Chẳng phải lát nữa chúng ra phải đi công xã hay sao, đến lúc đó thuận tiện mua một ít hạt giống về nhé?"

"Mua đi, dù sao sớm hay muộn cũng phải dùng, nhưng hình như không dễ mua như vậy đâu.”

"Đi hỏi trước một chút."

Hai người vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm và lên kế hoạch một lượt cho những việc phải làm tiếp theo.

Đến lúc kỳ nghỉ kết hôn kết thúc, bọn họ đều phải đi làm, nếu như hôm nay có thể xin được vườn rau, lại thành công mua được hạt giống, như vậy thì ngày mai có thể triển khai trồng trọt rồi.

Nếu không thì cũng không biết đến lúc nào hai người họ mới có thể bớt ra chút thời gian.

Hứa Mục Chu tăng tốc độ ăn cơm: "Vợ à, em cứ từ từ ăn, anh đi một chút rồi về ngay."

"Anh không cần phải gấp đâu, nếu có chuyện gì chậm trễ, anh có thể giải quyết rồi về sau, em sẽ tự đến xã với Tống Viện."

Thời gian xem mắt đã hẹn xong, không thể tới trễ được.

Hứa Mục Chu nói: "Nếu như không kịp, vậy lát nữa anh sẽ đến công xã đón

em.”

"Được, em ở tiệm cơm quốc doanh, hoặc là ngay trong cung tiêu xã, anh tới hai chỗ đó tìm là được."

"Được."

Hứa Mục Chu đổi giày chuẩn bị đi ra ngoài: "Vợ ơi, em cứ để bát đũa ở đó, lúc nào về anh sẽ rửa sau."

"Em cũng đâu phải cô vợ không biết gánh vác chuyện sinh hoạt, anh mau đi đi."

Hứa Mục Chu cười cười, từ trước kia anh đã biết vợ mình rất chịu khó, lúc ở nhà còn thường xuyên giúp mẹ vợ làm việc, nhưng anh không nhịn được muốn đối xử với cô tốt một chút, không muốn để cho cô là việc gì cả.

"Anh đi đây."

"Ừm, anh mau đi đi."

Sau khi Hứa Mục Chu đi ra ngoài, Tiêu Thanh Như nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng.

Sau khi rửa bát và đũa, lau bàn sạch sẽ, lại dọn dẹp nhà bếp một lượt, thì chỉ còn hai mươi phút nữa là đến giờ hẹn với Tống Viện.

Cô vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt một lần nữa.

Muốn đi công xã thì phải dùng xe đạp, để cho tiện thì Tiêu Thanh Như mặc áo sơ mi và quần dài.

Khi nhìn thấy Tống Viện, Tiêu Thanh Như mở to mắt, chỉ thấy đối phương mặc một chiếc váy đỏ liền thân chấm bi, dáng người thon thả lại cao gầy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai b.í.m tóc được chải gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, nhìn rất có hương vị nữ thanh niên tri thức.

Lần đầu tiên Tiêu Thanh Như nhìn thấy đã cảm thấy người chị em của mình thật sự rất xinh đẹp, rất có khí chất.

Cô trêu ghẹo nói: "Chẳng phải cô giáo Tống không thích mặc váy sao? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hả?"

Tống Viện lúng túng nhéo nhéo váy: "Mẹ tớ cứ nhất định bắt tớ phải mặc như vậy, nói như thế này mới thời thượng, tớ có thể làm gì đây?"

"Ánh mắt của dì Tống đúng là rất tốt, tớ nhìn mà động lòng."

"Tớ không thích phụ nữ, cậu có động lòng cũng vô dụng."

Tiêu Thanh Như: "..."

Trước đó là ai đã nói, nếu cô là đàn ông thì sẽ theo đuổi cô?

Lần đầu tiên mặc váy, Tống Viện cảm thấy rất khó chịu, cô ấy hắng giọng một cái: "Người đàn ông của cậu đâu, không đi theo cậu à? Thế này không giống phong cách làm việc của anh ấy chút nào."

"Anh ấy còn có việc, một lúc nữa sẽ đến."

"Tớ nói mà, người này hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ dính chung một chỗ với cậu, làm sao lại nỡ để cậu đi ra ngoài một mình được."

"Cậu cũng đừng trêu ghẹo tớ nữa, vẫn nên nghĩ về chuyện xem mắt đi."

"Ai da, cũng không biết đối phương như thế nào?"

"Gặp thì biết thôi."

Tống Viện nghĩ thầm, nếu lần này mình xem mắt không thành công, vậy thì trong thời gian ngắn, hẳn là người trong nhà sẽ không tìm kiếm đối tượng mới cho cô ấy nữa.

Nghĩ như vậy, chán nản trong lòng trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa.

Thời gian cũng vừa đẹp, bởi vì đường không dễ đi, từ nơi này đến công xã ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ.

Hai người lên xe đạp, rời khỏi viện gia chúc.

Bình Luận (0)
Comment