Mẹ Tống ổn định tâm trạng lại, có thể đứa nhỏ sẽ oán trách rằng tại sao phải bắt buộc con bé đi xem mắt. Nhưng về sau con bé sẽ hiểu, người làm cha mẹ đều hy vọng con của mình được tốt.
Càng nghĩ, bà ấy lại càng quyết tâm chọn người ở trong viện gia chúc, ít nhất hiểu rõ gia cảnh, không đến mức bị người khác lừa gạt.
Người có điều kiện tốt nhất trong viện không ai khác ngoài Tiêu Hoài Thư.
Gia đình điều kiện đều tốt, con người của cậu ấy cũng có chí tiến thủ, trong các cậu con trai cùng thế hệ thì chỉ có cậu ấy là có tiền đồ tốt nhất.
Mẹ Tống muốn đi hỏi thăm một tiếng nhưng lại sợ mọi chuyện sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hai gia đình.
Cuối cùng bà ấy quyết định xem xét con trai của những gia đình khác trước, nếu thật sự tìm không được người thích hợp thì bản thân mình đành mặt dày đến hỏi thăm ý tứ của người nhà họ Tiêu xem sao.
Bên kia, Tiêu Thanh Như chờ Hứa Mục Chu đi tới.
"Xong việc rồi à?"
Tiêu Thanh Như buông thõng tay: "Xong rồi."
Anh không có hỏi nhiều, chỉ vuốt ve đầu Tiêu Thanh Như: "Đi mua hạt giống trước à?"
"Đi thôi, chúng em đang chuẩn bị đi xã cung ứng."
Vì thế, vốn là có hai người đi hiện giờ biến thành ba người đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Viện không cảm thấy xấu hổ, đi đến xã cung ứng xong thì cô ấy sẽ quay về trường học, có Hứa Mục Chu đi cùng Thanh Như, cô ấy cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Ngày hôm trước Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã mua đồ dùng sinh hoạt ở chợ đầy đủ hết nên lần này chỉ cần mua hạt giống thôi.
Tống Viện cũng chỉ mua một xấp giấy vệ sinh màu hồng nhạt.
Khi Lý Kiến Cương quay về công xã nhìn thấy bọn họ, không nhịn được lên tiếng mắng: "Thì ra là quen biết nhau, hèn gì có ý tưởng đen tối như nhau! Đều là bà điên, khó trách không tìm thấy đối tượng nên mới cần đi xem mắt!"
Ánh mắt của Hứa Mục Chu tối sầm lại, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm dừng ở trên người Lý Kiến Cương: "Anh vừa mới nói cái gì, tôi không nghe rõ, phiền anh lặp lại một lần."
Lý Kiến Cương nhìn thấy đối phương có dáng người cao to, trong lòng sợ hãi, không dám cãi cọ cùng với Hứa Mục Chu. Anh ta giả vờ không nghe thấy, cầm lấy kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng đang ở trong tay đồng nghiệp, hừ một tiếng: "Đang định tặng cho cô, hiện tại xem ra cô không xứng."
Nói xong, bỏ chạy rất nhanh.
Một bao kẹo sữa lại khiến cho anh ta quý trọng đến như vậy, xem ra cũng là người keo kiệt.
Tống Viện mắng: "Đúng là đồ nhát gan, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, hay là tớ tiến lên vật anh ta ngã một cái để anh ta biết người ở trong viện đi ra như chúng ta không dễ trêu chọc như vậy!"
Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như gặp được loại đàn ông như thế này, không nhịn được cảm thán, đúng là thế giới rộng lớn, không gì mà không có.
"Thanh Như, tớ về trường học trước."
"Chúng tớ tiễn cậu."
"Không cần, tớ chạy xe đạp hai mươi phút là tới, các cậu cũng trở về sớm một chút đi, trong khoảng thời gian này thời tiết hay thay đổi thất thường, nếu trời mưa đột ngột sẽ không tốt lắm."
"Vậy cậu đi một mình nhớ cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi, con đường này tớ đi vô số lần rồi, ven đường đều có người làm việc, sẽ không thể gặp chuyện không may đâu."
Nhìn Tống Viện rời khỏi, ở công xã cũng không có địa phương có thể vui chơi, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu cũng dự định về nhà .
Thời điểm về nhà, hai vợ chồng mỗi người chạy một chiếc xe đạp, ở một giao lộ nào đó trên đường về, Tiêu Thanh Như nhìn thấy Tần Bắc.
Đối phương có vẻ đang rất vội vàng, rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của cô.
"Có phải là người trong lòng của Tống Viện không?"
"Sao anh biết?"
"Đoán."
Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu, nghi ngờ hỏi: "Có thật là đoán không đấy?"
"Em không phải là loại người thích xen vào việc của người khác, cũng chưa bao giờ nhìn các đồng chí nam khác ở bên ngoài, vừa rồi em lại nhìn anh ấy vài lần mà nơi này lại cách đội sản xuất không xa, cho nên anh đoán là có quan hệ với Tống Viện."
Được người khác tin tưởng vô điều kiện như vậy, trong lòng Tiêu Thanh Như vui vẻ vô cùng.
Vui vẻ lên lại trêu ghẹo Hứa Mục Chu: "Như vậy cũng đoán được, không để cho anh đi phá án thì đúng là nhân tài không được trọng dụng."
Khóe miệng của người đàn ông khẽ nhếch lên: "Em đã cung cấp một suy nghĩ mới cho anh, sau này nếu không lái máy bay, anh sẽ thử đi đường này xem sao."
"Vậy anh cảm ơn em như thế nào đây?"
Hứa Mục Chu cười ra tiếng: "Bảy lần?"
"Cút!"
Cô dùng sức của đôi chân mà đạp lên bàn đạp, tách ra một khoảng cách khá xa với Hứa Mục Chu.
Người đàn ông cười đuổi theo.
"Vợ, nếu em không hài lòng thì vẫn còn có thể thương lượng."
"Câm miệng!"