Mỗi tháng, người làm trong đội sản xuất sẽ được nghỉ một ngày.
Tần Bắc đến xã cung ứng để mua đồ, thấy mấy người Tống Viện ở đó nên không vào nữa.
Vì giọng Lý Kiến Cương to quá, ra ngoài rồi còn lẩm bẩm mắng chửi nên Tần Bắc mới biết hóa ra cô ấy đi xem mắt.
Thời gian này anh ấy cố tình tránh mặt Tống Viện, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý cô ấy sẽ yêu đương, thậm chí là kết hôn với người khác rồi.
Nhưng lúc chuyện đó thực sự xảy ra thì anh ấy vẫn không khỏi mất mát.
Rõ ràng đây là kết quả mà anh ấy muốn, tại sao anh ấy lại không vui nổi chứ?
Anh ấy không ngừng suy nghĩ, nếu anh ấy có một xuất thân tốt hơn thì hai người có khả năng không?
Anh ấy cười khổ, có nhiều giả thiết hơn nữa cũng có tác dụng gì chứ?
Có những chuyện không thể thay đổi được.
Tống Viện là đồng chí nữ duy nhất khiến anh ấy động lòng, nhưng vận mệnh trêu người, anh ấy không xứng với cô ấy, cũng không thể liên lụy đến cô ấy.
Lần này cô ấy xem mắt không được, lần sau hoặc lần sau nữa cũng sẽ có lúc được.
Đến lúc đó, cô ấy sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh ấy.
Trong lòng anh đau thắt lại, tràn đầy cảm giác bất lực.
Tần Bắc hoang mang mà cam chịu.
Có lẽ người như anh không nên mơ tưởng đến tình yêu.
Sống thôi đã khó khăn rồi, sao có thể kéo người mình thích xuống vực sâu, chìm nghỉm cùng anh chứ?
Cô nên tiếp tục dạy học, nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Còn anh tiếp tục nuôi Tiểu Thiên lớn, làm việc, ăn uống, nghỉ ngơi, đây là cả cuộc sống của anh.
“Đồng chí Tần đợi tôi với.”
Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt Tần Bắc bực bội, không khỏi bước nhanh hơn.
Du Vãn cầm một miếng thịt ba chỉ đuổi theo, thở hổn hển: “Tôi đâu có ăn thịt người, anh chạy nhanh thế làm gì?”
Tần Bắc không cảm xúc trả lời: “Tốt nhất là nên giữ khoảng cách giữa nam và nữ.”
Không thể đùa với tội lưu manh được, mà dù không phải nguyên nhân này thì anh cũng không muốn lại gần các đồng chí nữ lắm.
Du Vãn đến từ thành phố Thượng Hải, có khuôn mặt xinh đẹp nên các đồng chí nam cực kỳ ưu ái cô ta.
Người theo đuổi cô ta đếm không đủ hai bàn tay.
Sau khi xuống nông thôn, các đồng chí nam trong đội sản xuất thấy cô ta càng không dời bước nổi, tranh giành nhau muốn làm việc giúp cô ta.
Người đầu tiên trốn tránh cô ta chỉ có Tần Bắc.
Anh ấy càng trốn tránh, Du Vãn càng muốn trêu chọc, muốn xem anh thẹn quá hóa giận thế nào.
Cô ta biết gia cảnh nhà họ Tần không tốt, nhưng thế thì sao chứ, dẫu sao điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến cô ta.
Sau khi xuống nông thôn, muốn về thành phố thì hơi khó, chuyện này Du Vãn đã biết trước khi đến Tây Bắc.
Nghe nói có những cô gái trí thức chọn cách lấy chồng để cuộc sống của bản thân tốt hơn.
Ngày nào cũng làm việc mệt mỏi, thật ra Du Vãn cũng từng có suy nghĩ này.
Chỉ là cô ta vẫn chưa quyết định được nên chọn người nào để kết hôn.
Tần Bắc khá cao lớn, vì làm vất vả quanh năm nên trông hơi thô kệch nhưng đầy khí chất đàn ông.
Ngay từ lần đầu tiên trông thấy anh ấy, Du Vãn đã cảm thấy người đàn ông này không tầm thường.
Cô ta cười lại gần Tần Bắc: “Đồng chí nữ như tôi không sợ thì anh sợ gì chứ?”
Ánh mắt Tần Bắc càng lúc càng tỏ vẻ chán ghét, bước thêm mấy bước kéo giãn khoảng cách với Du Vãn.
“Chắc cô đã biết tình hình nhà tôi rồi, đồng chí Du, mong là cô thấy lửa cháy cũng đừng đổ thêm dầu.”
Nếu có lời đồn không hay, không biết Du Vãn có sao không nhưng chắc chắn anh không có kết cục tốt được.
Anh còn phải nuôi em trai, không muốn liên quan đến những người chẳng quen biết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Du Vãn tự biết mình thất thố, lo Tần Bắc sẽ ghét cô ta nên không lại gần nữa.
Cô ta cầm thịt trong tay lên: “Tôi vừa mới mua một cân đất, tối nay tụ tập ở nhà anh nhé? Chúng ta gói sủi cảo ăn.”
“Không có công không hưởng lộc.”
Du Vãn chậc một tiếng, ánh mắt đầy ý cười, xem ra anh chàng thô kệch này không mù chữ mà còn đọc sách nữa, không thì sao lại nói năng sâu xa vậy?
“Trước đây anh từng làm giúp tôi, tối nay tôi mời anh và Tiểu Thiên ăn sủi cảo coi như là trả ơn.”
Tần Bắc muốn nói giúp cô ta làm việc là vì cô ta đổi công điểm thành tiền, anh ấy muốn kiếm tiền nhiều hơn thôi chứ không có ý gì khác.
Nhưng khi thấy Tống Viện đi rồi quay lại, Tần Bắc im lặng.