Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 116

Tống Viện đi được nửa đường mới nhớ mình quên mang băng vệ sinh, đang định quay lại xã cung ứng để mua kim về tự may, không ngờ lại gặp Tần Bắc và Du Vãn.

Cô ấy nhớ đến lời đồn thời gian qua, giờ lại tận mắt thấy hai người đi gần nhau như thế, trong lòng Tống Viện vẫn khá buồn.

“Cô Tống đến hợp tác xã cung ứng sao?” Du Vãn chủ động chào.

Giọng cô ta nhỏ nhẹ đặc trưng cho sự dịu dàng của con gái miền nam, đừng nói là các đồng chí nam mà ngay cả Tống Viện cũng cảm thấy rất êm tai.

Chắc là Tần Bắc cũng thích Du Vãn, nếu không với tính cách của anh, không thể nào đi gần một đồng chí nữ như thế được.

Cô ấy giần giật khóe miệng: “Đi mua chút đồ.”

Cô ấy đạp xe nhanh chóng rời đi, biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Ánh mắt Tống Viện luôn xoay chuyển, Tần Bắc cũng biết là cô ấy hiểu lầm.

Trong lòng anh ấy nôn nóng không thôi nhưng không có cách giải quyết, chỉ có thể hít sâu một hơi, kiềm nén cảm xúc dâng trào.

Du Vãn không nhận ra sóng ngầm giữa hai người: “Nghe nói điều kiện gia đình cô Tống tốt lắm, sao người nhà không tìm việc làm trong xưởng cho cô ấy nhỉ?”

“Không phải người nào cũng mong muốn vào xưởng làm công nhân.”

“Làm công nhân hãnh diện biết bao, sao lại không làm chứ?”

Tần Bắc không trả lời Du Vãn, bước nhanh về phía trước, bỏ lại người đằng sau.

“Này, anh đợi tôi với!”

Du Vãn chạy đuổi theo, trong lòng tủi thân, từ nhỏ đến giờ chưa có đồng chí nam nào đối xử với cô ta thế đâu.

Sao Tần Bắc này lại không hiểu tình cảm gì vậy chứ!

*

Tần Bắc không để ý đến Du Vãn, bỏ cô ta lại, đi theo con đường gần nhất về đội sản xuất.

Thấy anh ấy về nhà, Tần Thiên lập tức chạy ra, trở thành cái đuôi bám sau lưng Tần Bắc.

Anh ấy vào phòng bếp, đặt đồ vừa mới mua lên bàn rồi nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm.

Mùi thơm ngọt nhẹ tràn ngập trong không khí, Tần Thiên giơ tay chọc vào đồ trên bàn rồi sáng bừng mắt: “Anh, đây là bánh trứng hả?”

“Ừ, ăn đi.”

Bạn nhỏ nuốt nước miếng rồi lắc đầu: “Bánh trứng đắt lắm, em không ăn đâu.”

Nghe nói một cân bánh trứng tận một đồng!

Dù bị người ta chê cười không ăn nổi bánh trứng nhưng Tần Thiên biết anh trai làm việc cả ngày cũng chỉ kiếm được mấy xu.

Nếu lấy tiền mua bánh trứng để mua khoai lang thì mua được mấy cân lận.

Đồ đắt thế này không ăn được.

Tần Bắc trầm giọng nói: “Mua đồ rồi không trả lại được, nếu em không ăn thì hai ngày nữa cũng hỏng.”

“Nhưng mà đắt lắm.”

“Có đắt hơn nữa cũng là cho người ăn, không ăn mới phí.”

Bạn nhỏ không kiềm chế tốt bằng người lớn được, vốn đã thèm rồi, bây giờ nghe anh trai nói thế, Tần Thiên cầm một miếng bánh lên.

Vừa ngọt.

Vừa mềm.

Sao trên đời này lại có món ngon thế chứ?

Chẳng trách đám Thạch Đầu lại lấy bánh trứng ra chọc cho cậu nhóc thèm, hóa ra không chỉ ngon mà còn thơm nữa!

“Anh, anh cũng ăn đi.”

“Bây giờ anh không muốn ăn, em ăn trước đi.”

“Thế em ăn miếng nhỏ này trước, phần còn lại chúng ta cùng ăn nhé. Phải rồi, lần trước chị Tống đưa cho em một túi thịt, lát nữa em đến trường tặng cho chị Tống một miếng bánh trứng nhé?”

“Ừ, cầm một nửa đi.”

Dù Tần Thiên rất thích bánh trứng nhưng không ham ăn, ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy bạn nhỏ ăn từng miếng bánh trứng một trông cực kỳ trân trọng, trong lòng Tần Bắc chua xót.

Anh ấy vốn định sau này không làm việc giúp Du Vãn nữa, nhưng lần này thấy em trai ăn vui vẻ thế, suy nghĩ này lập tức bị loại bỏ.

Anh ấy rất cần tiền, còn cần phiếu nữa, anh ấy muốn cho Tần Thiên một cuộc sống tốt hơn.

Mười công điểm mỗi ngày không thể thỏa mãn anh ấy được, phải làm biết bao nhiêu việc, cuộc sống của bọn họ mới khá hơn.

Còn Tống Viện, cứ để cô ấy hiểu lầm còn tốt hơn khiến bản thân cô ấy phải chậm trễ.

Mong rằng cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông tốt, sống bình yên, khỏe mạnh, hạnh phúc đến hết đời.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh, anh sẽ kết hôn với chị Du à?”

“Nói linh tinh gì đó?” Tần Bắc vỗ đầu thằng nhóc: “Có phải lại nghe người ngoài nói gì không?”

Thằng nhóc nhíu mày lại: “Bọn họ bảo anh làm việc giúp chị Du là muốn lấy chị ấy làm vợ.”

Những người đó còn nói anh trai là đũa mốc mà đòi chòi mâm son, có điều Tần Thiên không nói câu này.

Trong lòng cậu nhóc, anh trai là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, không phải đũa mốc.

Bình Luận (0)
Comment