Anh ấy xoa đầu Tần Thiên: “Đừng nghe người ngoài nói linh tinh, anh làm việc giúp cô ta là để kiếm thêm nhiều tiền.”
Bạn nhỏ ồ lên: “Anh, sao dạo này chị Tống không đến nhà chúng ta nấu cơm nữa?”
Tần Bắc dừng tay: “Có đến hay không là quyền tự do của cô ấy, chúng ta không xen vào được.”
“Anh, chắc là lần trước anh không xin lỗi chị Tống nên chị ấy giận rồi, anh mau đi xin lỗi chị ấy đi, em thích chị Tống lắm, chị ấy còn dạy em học nữa.”
Nhắc đến chuyện lần trước, ít nhiều gì Tần Bắc cũng xấu hổ, dẫu sao Tống Viện tốt bụng giúp em trai anh mà anh không chỉ không nói cảm ơn, còn nói những câu khó nghe nữa.
“Đừng lo chuyện của người lớn.”
“Nhưng em thích chị Tống lắm, chị ấy dạy hay lắm, ai cũng thích chị ấy.”
Tần Bắc ừ một tiếng, cô ấy là đồng chí nữ có lý tưởng, có lòng nhiệt huyết thế, ai mà không thích được chứ?
Dù bị Tần Bắc bỏ lại nhưng đến tối, Du Vãn vẫn đến nhà họ Tần.
Thấy cửa mở nên cô ta đi vào luôn.
Nghe Tần Thiên nói đến chuyện học, cô ta lập tức đi nhanh vào: “Chị học cấp hai rồi, nếu em muốn học thì chị có thể dạy em.”
Tần Bắc sa sầm mặt: “Ai cho cô vào?”
“Không phải tôi đã bảo tối nay cùng ăn sủi cảo sao?”
Du Vãn nói như không thấy vẻ mặt tối sầm của Tần Bắc: “Sau này tôi dạy cho em trai anh học, anh làm việc giúp tôi, thế nào?”
Dù Tần Thiên còn nhỏ nhưng cậu nhóc cũng biết ăn no là chuyện quan trọng nhất.
“Tôi không muốn học, nếu anh trai làm việc giúp chị, chị vừa đưa tiền lại còn có phiếu nữa.”
“Nhóc quỷ này khôn thật đấy.”
Tần Thiên hất cằm không nói gì.
“Nhà chúng tôi không chào đón cô, xin mau đi cho.”
“Anh sợ người ngoài nói linh tinh à? Nhưng sao tôi nghe nói trước đây cô Tống còn mượn nhà bếp của anh dùng nữa, sao lúc đó anh không sợ?”
Tần Bắc không đổi sắc mặt: “Cô ấy là cô giáo nên tôi tôn trọng cô ấy, còn cô không giống với cô ấy.”
Dù giọng điệu của anh ấy chẳng khác gì bình thường nhưng Du Vãn thấy anh ấy đang làm cô ta tổn thương.
Cô ta không phục hỏi: “Tôi khác cô ấy chỗ nào chứ? Tôi đến từ thành phố Thượng Hải, nói không chừng còn được học tốt hơn cô ấy nhiều, tôi mà đến trường làm giáo viên cũng chẳng kém gì cô ấy.”
Tần Bắc cười khẩy: “Tự hiểu đi, đây là khác biệt lớn nhất giữa hai người đấy.”
Anh ấy vốn muốn kiếm tiền của Du Vãn, bây giờ anh ấy không cần nữa.
Nếu mà không được nữa thì anh ấy chạy lên núi thêm mấy lần, một tháng cũng có thể cho Tiểu Thiên ăn thịt được một lần.
Anh ấy lạnh lùng nhìn Du Vãn: “Đừng đến nhà tôi nữa, cô đi đi.”
Lần đầu tiên Du Vãn bị đối xử thế này, vừa thẹn vừa giận, người này đúng là chậm chạp!
Uổng cho cô ta còn muốn chia thịt cho hai anh em họ!
“Đúng là không biết người ta có lòng!”
Nói rồi cô ta hậm hực cầm thịt chạy đi, người muốn giúp cô ta làm việc có nhiều lắm, sau này cô ta không nhờ Tần Bắc giúp nữa.
Trừ khi anh ấy chủ động nhận sai với cô ta!
“Anh, anh lại làm một người tức giận chạy đi rồi!” Tần Thiên nói ra câu giật mình.
Khóe miệng Tần Bắc giật một cái: “Cô ta không liên quan đến chúng ta, có tức giận cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
“Thế chị Tống thì sao.”
“Cô ấy tốt bụng giúp em mà anh còn mắng cô ấy, đúng là anh sai.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thế anh xin lỗi chị Tống đi, lúc trước chị ấy nói với các bạn, biết sai mà sửa mới là đứa trẻ ngoan, anh, anh thật lòng xin lỗi thì chị ấy sẽ tha thứ cho anh.”
“Ừ.”
Thấy anh ấy đồng ý, bạn nhỏ hỏi tiếp: “Thế bao giờ thì anh đi xin lỗi?”
“Không biết nữa.”
Tần Bắc cảm giác như mình chia thành hai người, một nửa muốn đến gần Tống Viện, muốn xin lỗi cô ấy, muốn dỗ cho cô ấy vui vẻ.
Nửa kia cố gắng ngăn anh ấy lại gần cô, không thể mang bất hạnh của mình đến cho cô, không thể hủy hoại cuộc sống của cô bây giờ.
Lúc thích một người, chỉ mong cô ấy sống tốt là được.
Tần Bắc cứ mơ màng ngơ ngác như vậy, không tìm ra cách nào chạy thoát.
Nếu có người giúp anh ấy thì tốt rồi.