Ủng hộ lý tưởng của Hứa Mục Chu 1
Trồng rau phải cuốc đất, Hứa Mục Chu không để Tiêu Thanh Như và mẹ Tiêu làm việc nặng.
"Chỉ có một bộ dụng cụ, mẹ và Thanh Như ngồi ở bên cạnh đi, chờ con xong thì chúng ta cùng gieo hạt giống."
Mẹ Tiêu tính là để con rể cuốc đất, con gái phụ trách gieo hạt giống, còn mình thì phụ trách tưới nước, nhưng bây giờ con rể không để họ làm gì cả, bà vừa vui vừa thương Hứa Mục Chu.
"Bình thường con huấn luyện đã đủ mệt rồi, không thể việc gì cũng đổ lên đầu con được, chúng ta là người một nhà, có việc thì nên cùng nhau làm."
"Chính vì con huấn luyện nhiều, thể lực tốt, nên mấy việc nhỏ này mới không là gì cả."
Hứa Mục Chu cầm cuốc lên bắt đầu làm việc: “Mẹ, mẹ và Thanh Như đi đào ít rau bồ công anh, buổi tối chúng ta làm sủi cảo ăn."
Mẹ Tiêu biết con rể muốn tách hai người ra, làm việc một mình.
Bà đành bất lực nói: “Vậy thì giao chỗ này cho con, tối về nhà ăn cơm, các con không phải nấu đâu."
“Được ạ, tối nay bọn con về nhà ăn chùa một bữa."
"Nếu không phải cha con nói người trẻ không thích sống cùng trưởng bối, thì mẹ chỉ muốn các con có thể về nhà ăn cơm mỗi ngày."
Hai người nói vài ba câu đã quyết định xong, Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Sao không ai hỏi ý kiến của con hết vậy?”
Mẹ Tiêu lườm cô: "Đừng có mà có phúc mà không biết hưởng."
Tiêu Thanh Như: "..."
Cái gì mà có phúc mà không biết hưởng?
Có con rể rồi, địa vị con gái của cô đã bị tụt xuống rồi ư?
Cô oán giận nhìn Hứa Mục Chu, trong mắt tràn đầy lên án, sau đó cầm một chiếc giỏ tre nhỏ đi đào rau dại.
Hứa Mục Chu sờ chóp mũi, thật đáng yêu.
Khóe miệng anh tràn ra một tiếng cười trầm thấp, vung cuốc càng hăng say hơn.
Nhanh chóng làm cho xong việc, mới có thể về nhà, trải qua thế giới hai người với vợ.
Rất nhiều người chứng kiến cảnh này đều khen Hứa Mục Chu là người đàn ông tốt, lần này Tiêu Thanh Như tìm đúng người thật rồi!
Không nói những việc khác, chỉ riêng sự chu đáo này thôi, cũng đã bỏ xa những người đàn ông khác mấy con phố!
Vân Mộng Hạ Vũ
"Có nhiều người đúng là trời sinh tốt số, có thể đầu thai và chọn đàn ông, đến nhân gian để hưởng phúc."
“Đời này Tiêu Thanh Như chịu khổ rồi, chính là lúc yêu đương với Giang Xuyên."
"Ai nói không phải à."
"..."
Một mảnh đất, nếu như chỉ có Tiêu Thanh Như thì có thể phải mất một ngày, nhưng vì có Hứa Mục Chu, nên chỉ mất nửa ngày là làm xong.
Hai người về nhà tắm rửa thay quần áo, rồi qua nhà cha mẹ.
Tiêu Hoài Thư đi làm nhiệm vụ vẫn chưa trở về, sinh ra trong một gia đình quân nhân, Tiêu Thanh Như đã sớm quen với việc thường xuyên không thấy bóng cha và anh trai.
Mỗi người đều có trách nhiệm riêng, cô hiểu tính chất đặc biệt trong công việc của họ.
Nhưng mỗi lần không thấy người, trong lòng cô vẫn rất lo lắng.
Đây là cuộc sống thường ngày của người thân mỗi quân nhân, họ vừa tự hào, lại vừa lo lắng cho bọn họ.
Nghĩ đến sau này mình còn phải thấp thỏm vì Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như đột nhiên có chút cảm khái, quả nhiên, cuộc sống chẳng diễn ra theo như ý muốn của ai cả.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ ủng hộ lý tưởng của Hứa Mục Chu.
Giống như cách anh đã ủng hộ cô.
Hứa Mục Chu là chim ưng bay lượn trên bầu trời, cô sẽ không bởi vì đối phương đã kết hôn với mình, mà yêu cầu anh từ bỏ dã tính của mình, ở trong ổ nhỏ an toàn thoải mái.
Đối với những người có lý tưởng mà nói, việc này rất tàn nhẫn.
Cô mong tình yêu của mình có thể tiếp thêm sức mạnh cho Hứa Mục Chu dũng cảm tiến về phía trước, thay vì trở thành vật cản trở anh.
“Vợ, xắn tay áo lên giúp anh với."
Tiêu Thanh Như lập tức tiến lên hai bước, xắn tay áo của Hứa Mục Chu lên tận khuỷu tay, lộ ra đường cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ.
"Anh còn phải nấu ăn, em ra ngoài nói chuyện với cha mẹ đi, về đến nhà anh cho em nhìn đủ."
Sau khi bị tóm, mặt Tiêu Thanh Như đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Hứa Mục Chu!”
"Lãnh đạo có gì chỉ thị?"
Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của anh, Tiêu Thanh Như hất cằm lên nói: "Cũng không có gì đẹp, không phải chỉ là thùng rỗng kêu to thôi sao.”
Thoạt đầu Hứa Mục Chu không kịp phản ứng, sửng sốt hai giây, đang định bắt người trở về, cho cô biết anh không chỉ đơn giản như vậy.
Tiếc là chậm một bước, cô chạy nhanh giống như thỏ.
Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, về nhà đóng cửa lại, có nhiều thời gian để chứng minh bản thân.
Tiêu Thanh Như quay đầu nhìn phòng bếp, không nhịn được bật cười.
Không phải so xem ai mặt dày hơn sao?
Cô cũng có thể!
"Còn rề rà gì nữa? Mau đến đây học may vá."
"Đến đây, đến đây."
Tiêu Thanh Như có thể đan áo len, nhưng không giỏi khâu vá lắm.