Trước đây, mẹ Tiêu luôn làm giúp cô, nhưng giờ cô đã kết hôn, chuyển ra ngoài sống tự lập, cô không thể dựa dẫm mọi việc vào mẹ giống như trước nữa.
"Con nhìn Tiểu Húc đi, chịu khó khủng khiếp, con cũng chăm chỉ một chút, không thể cái gì cũng để thằng bé một mình làm hết được."
"Mẹ còn khen anh ấy nữa, đuôi anh ấy sẽ vểnh lên trời mất."
"Đây là mẹ nói thật."
Mặc dù mẹ Tiêu luôn sống trong viện gia chúc, nhưng cũng đã gặp không ít người.
Con rể của người khác đến nhà cha mẹ vợ, cơ bản đều là cơm bưng tận miệng, nước rót tận mồm, người chủ động vào nấu cơm như Tiểu Hứa không có mấy người.
Quả nhiên, bỏ qua người không xứng đáng thì mới có thể gặp được đúng người.
Nếu không phải Thanh Như kịp thời tỉnh ngộ, có lẽ bây giờ con bé đang đau đầu với nhà họ Giang.
Tiêu Thanh Như học rất nghiêm túc, dự định sau này sẽ khâu vá mọi thứ cho Hứa Mục Chu.
Lúc cha Tiêu về nhà, thấy con rể đang làm sủi cảo trong bếp, cũng rửa tay rồi đi vào phụ giúp.
Đàn ông ở chung một chỗ, nội dung trò chuyện của bọn họ chỉ có công việc, trước cha Tiêu cũng rất coi trọng Hứa Mục Chu, giờ thằng bé đã trở thành con rể của mình, đương nhiên phải chiếu cố nhiều hơn.
“Bây giờ đang có một cơ hội đi Bắc Kinh học tập bồi dưỡng, nếu con có dự định, có thể nộp đơn xin lãnh đạo trực tiếp."
Núi này cao còn có núi khác cao hơn, không thể ngủ quên trên chiến thắng, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.
Dù lấy thân phận là lãnh đạo hay cha vợ, cha Tiêu đều mong anh đi.
Chỉ là chuyến này đi phải mất mấy tháng, hai đứa là vợ chồng mới cưới, việc này đúng là làm khó thằng bé.
"Cha, con muốn đi, nhưng trước đó phải thương lượng với Thanh Như một chút."
Trong mắt cha Tiêu thoáng hiện lên một nụ cười: "Sợ con bé không đồng ý à?"
"Không phải ạ." Hứa Mục Chu lắc đầu: "Thanh Như sẽ đồng ý."
Chỉ là, vừa mới kết hôn đã đi xa, hơn nữa còn đi mấy tháng, khiến lòng người khó tránh khỏi mất mác.
Tình huống này sau này sẽ xảy ra không ít, anh phải nói chuyện thật cẩn thận với vợ, cho cô đủ cảm giác an toàn.
Cho cô biết rằng ngay cả khi họ không ở bên nhau, anh vẫn luôn nhớ đến cô.
Hứa Mục Chu muốn cho Tiêu Thanh Như một cuộc sống tốt hơn, nếu bây giờ không nỗ lực, thì khi nào anh mới có ngày nổi danh?
"Từ nhỏ Thanh Như đã lớn lên trong quân khu, ngoài được giáo dục vì nhân dân phục vụ ra, còn phải phấn đấu vì lý tưởng, con bé sẽ ủng hộ con."
Hứa Mục Chu gật đầu: “Nhưng con vẫn phải bàn bạc trước với cô ấy."
Bây giờ họ đã kết hôn, nên bàn bạc mọi chuyện với nhau.
Không thể ỷ vào vợ ủng hộ mình theo đuổi lý tưởng, mà không nói gì với cô.
Cha Tiêu rất hài lòng với thái độ của Hứa Mục Chu.
Là đàn ông, nếu ngay cả mối quan hệ trong gia đình cũng không xử lý tốt, muốn làm nên sự nghiệp lớn, thì chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.
Vọng tưởng!
*
Sủi cảo nhân trứng cộng rau bồ công anh rất thơm, Tiêu Thanh Như rất thích ăn, không khỏi khen ngợi Hứa Mục Chu thêm mấy câu.
Cha Tiêu không vui: “Một nửa là do cha gói đó, sao con không khen cha?”
Tiêu Thanh Như vội vàng nói: “Khó trách ăn cái nào con cũng thấy vỏ mỏng và nhiều nhân, nhất định là do cha làm, hào phóng!”
"Được rồi được rồi, ăn nhanh đi."
Mẹ Tiêu cho mỗi người thêm một thìa lớn: “Ngày mai phải đi làm, hôm nay bồi bổ cho tốt.”
Thời đại bây giờ, mỗi người đều có khẩu phần lương thực cố định, nói là về nhà ăn chùa, nhưng thực ra hai vợ chồng đều mang theo khẩu phần lương thực về.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Tiêu cũng không biết phải nói gì với bọn họ, chỉ có thể bảo hai vợ chồng gắng ăn nhiều một chút.
Ăn cơm tối xong, họ dành chút thời gian làm việc nhà cùng cha mẹ, mãi đến tối mới trở về nhà ngang.
Bởi vì ban ngày đã tắm, bây giờ họ chỉ cần rửa mặt là có thể đi ngủ.
Hứa Mục Chu nhớ lời cha vợ nói, muốn bàn bạc với vợ càng sớm càng tốt, nếu có chỗ bất đồng ý kiến, họ sẽ có đủ thời gian để giải quyết vấn đề.
"Vợ, anh muốn bàn với em một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tiêu Thanh Như ngồi trước gương thoa kem dưỡng, không ngoảnh đầu lại.
"Anh muốn xin đi học trao đổi ở Bắc Kinh."
Tiêu Thanh Như sửng sốt: “Trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới, sao lại đột nhiên muốn học?”
"Cha nói tin nội bộ cho anh, giờ anh cũng mới biết, cụ thể khi nào đi học thì phải chờ thông báo của tổ chức, chắc là cha muốn cho anh có thời gian để chuẩn bị tư tưởng."
Dừng một chút, anh lại nói: "Mà em cũng phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt."
Tiêu Thanh Như tiếp tục thoa kem dưỡng: “Không cần chuẩn bị, anh cứ đi đi, cơ hội hiếm có mà.”
Hứa Mục Chu từ phía sau ôm lấy cô: “Em không luyến tiếc gì à?"
"Có chứ, nếu em nói em luyến tiếc anh thì anh sẽ từ bỏ cơ hội tốt à?"
Người đàn ông thành thật lắc đầu: “Anh sẽ không từ bỏ.”