Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 122

Tiêu Thanh Như dùng cùi chỏ huých vào bụng người đàn ông: “Vậy anh còn nói nhiều như vậy, đúng là ra vẻ đàn ông."

Hình dung kiểu gì thế?

Hứa Mục Chu không nhịn được bật cười, hôn lên dái tai Tiêu Thanh Như: “Anh muốn đi học trao đổi, cũng muốn nhìn dáng vẻ em luyến tiếc để anh đi."

"Đồng chí Hứa, anh đây là hư vinh."

Hứa Mục Chu: "..."

Được rồi.

Anh hư vinh.

Nỗi buồn và sự nghiêm túc ban đầu đã tan đi rất nhiều vì một câu nói đùa như vậy: "Thật ra thì, nếu em không muốn để anh đi, anh có thể không đi."

Tiêu Thanh Như quay người, nghiêm túc nhìn Hứa Mục Chu: “Chỉ cần không liên quan đến việc lớn, thì đừng vì người khác mà từ bỏ lý tưởng của mình, cho dù người đó là em cũng không được."

Lúc này họ đang yêu nhau, có thể từ bỏ rất nhiều thứ vì đối phương.

Nhưng Tiêu Thanh Như cho rằng, loại hành vi này rất nguy hiểm.

Nếu sau này có biến số gì, chắc chắn sẽ đổ lỗi cho đối phương.

Chỉ cần không phải tình huống đặc biệt, tốt nhất là nên giữ đầu óc tỉnh táo.

Hứa Mục Chu hiểu ý cô, hai người ở bên nhau, nên là tay nắm tay tiến về phía trước, chứ không phải cản trở đối phương trở thành người tốt hơn.

“Em đang nói chuyện với anh, anh có đang nghe không đấy?” Cô nhéo eo người đàn ông, cứng đến nỗi đầu ngón tay cô đau nhức.

Một luồng điện xẹt qua cơ thể anh, Hứa Mục Chu lập tức nắm lấy bàn tay làm loạn kia: “Anh nghe rồi.”

"Vậy ngày mai anh sẽ nộp đơn cho lãnh đạo?"

“Đi đi, vừa hay em có thể trải qua một cuộc sống bình lặng.”

Hứa Mục Chu chậc một tiếng: “Xem ra khoảng thời gian này anh phải ăn cho đủ rồi.”

Tiêu Thanh Như đẩy anh: “Đừng có làm loạn, ngày mai chúng ta phải dậy sớm.”

"Vậy thì bắt đầu sớm đi."

Cô vừa hét lên một tiếng thì người đã nằm ở trên giường rồi.

Tiêu Thanh Như chống chân lên n.g.ự.c Hứa Mục Chu, ngăn cản anh tiến về phía trước: “Em còn chưa chải tóc.”

"Buổi tối không cần chải."

"Không chải sẽ không thoải mái."

"Xong rồi anh sẽ giúp em."

Anh thuận thế nâng chiếc chân kia lên vai.

“Vợ, lúc ban ngày em nói cái gì?"

Tiêu Thanh Như lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trong bếp, nhìn thấy tia nguy hiểm trong mắt Hứa Mục Chu, cô lắc đầu liên tục: “Em không nói gì cả.”

Hứa Mục Chu chậm rãi cởi quần áo, nói: "Em có hiểu lầm về anh, anh phải chứng minh một chút."

Chân bị giữ chặt, Tiêu Thanh Như đưa tay lên che mắt: "Em không nhìn! Anh biết xấu hổ chút được không?"

"Thật sự không nhìn à?"

"Không nhìn!"

Người đàn ông không nói gì, cũng không cử động, Tiêu Thanh Như tò mò lấy tay ra, sau đó...

Đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực tiếp với cơ thể trần trụi của Hứa Mục Chu, kích động gần như hét lên.

"Em sợ mắt mình sẽ mọc lẹo mất."

“Đừng sợ, nhìn thêm một chút nữa là ổn thôi."

Tiêu Thanh Như: "..."

Có thể là do chấn động quá lớn, đầu óc của Tiêu Thanh Như cứ mơ mơ màng màng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn còn suy nghĩ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng không tưởng tượng ra.

Hứa Mục Chu sờ lên gò má nóng bừng của cô, nghi ngờ không biết có phải cô bị bệnh hay không.

“Vợ, có phải em có chỗ nào khó chịu không?"

"Không có."

“Vậy sao mặt em nóng thế?”

"Nóng."

Hứa Mục Chu có thị lực rất tốt, dù không bật đèn cũng có thể nhìn thấy rõ vẻ ngượng ngùng trên mặt Tiêu Thanh Như, không nhịn được bật cười: “Xem ra hiệu ứng thị giác không tệ, sau này em nhìn nhiều một chút."

"Câm miệng!"

Nhận thấy nhiệt độ cơ thể cô lại tăng lên, Hứa Mục Chu lo lắng vợ sẽ nấu chín mình, nên không cố tình trêu chọc cô nữa.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói: “Mau ngủ đi.”

Tiêu Thanh Như dụi dụi n.g.ự.c người đàn ông, nói: “Anh cũng mau ngủ đi.”

"Ừ."

Họ ôm nhau ngủ.

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, Hứa Mục Chu đi ngay đến phòng lãnh đạo, hỏi thăm việc học trao đổi.

"Trong danh sách của chúng tôi vốn có tên của cậu, nhưng cân nhắc đến việc cậu và đồng chí Tiêu mới kết hôn, vẫn còn đang do dự, đang định tìm cậu nói chuyện, thằng nhóc cậu đã tự mình tìm đến."

Hứa Mục Chu mặt đầy nghiêm túc nói: “Kiên quyết tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.”

"Đã bàn bạc với đồng chí Tiêu chưa?"

"Cô ấy rất ủng hộ công việc của tôi, xin lãnh đạo hãy yên tâm."

Lãnh đạo mỉm cười gật đầu: “Đứa trẻ lớn lên trong quân khu dù sao cũng khác.”

Hứa Mục Chu vẻ mặt đắc ý nói: "Vợ tôi rất tốt!"

“Nhìn thằng nhóc cậu đắc ý kìa, cũng không biết gặp phải vận cứt chó gì, có nhiều người thích đồng Tiêu như vậy, lại chỉ có cậu tán được người ta."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Mục Chu nghĩ thầm trong lòng, làm việc cần phải nhanh, chính xác và ác, theo đuổi con gái cũng vậy, chần chừ thì sẽ bỏ lỡ cơ hội.

"Thời gian ấn định là nửa tháng sau, lần học trao đổi này là kiểu khép kín, kéo dài ba tháng, khoảng thời gian này các cậu nên chuẩn bị thật tốt."

"Dạ!"

Ba tháng bảo dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng vẫn khá khó khăn đối với một cặp đôi mới cưới.

Tiêu Thanh Như luyến tiếc Hứa Mục Chu, nhưng cũng không biểu hiện ra, chỉ sợ người đàn ông nghĩ đến cô, ảnh hưởng đến việc học tập.

Nhưng khi nghĩ đến việc có rất nhiều người quanh năm phải sống xa bạn đời vì không đủ điều kiện để nhập ngũ, Tiêu Thanh Như đột nhiên cảm thấy sự chia ly tạm thời của họ chẳng là gì cả.

Làm người phải nên biết đủ.

Bình Luận (0)
Comment