Thời gian nghỉ kết hôn của Tiêu Thanh Như kết thúc, lãnh đạo đặc biệt tìm cô nói chuyện, suy nghĩ trọng tâm là cân nhắc cẩn thận vấn đề sinh con.
“Bây giờ là thời điểm tốt để cô bắt đầu sự nghiệp, cô có thể bàn chuyện sinh con với chồng, xem có thể đợi hai năm rồi nói sau không."
Tuy nói dựa theo mối quan hệ của nhà họ Tiêu, dù Tiêu Thanh Như có mang thai, cô vẫn có thể chuyển sang chức vụ văn phòng khác, không cần lo lắng về công việc.
Nhưng lãnh đạo thực sự rất trân trọng người có tài, không muốn Tiêu Thanh Như bị chuyện gia đình trói tay trói chân.
Có những cơ hội, một khi bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn nữa, sau này hối hận cũng đã muộn.
Tiêu Thanh Như biết lãnh đạo có ý tốt, cô cũng không phải là người không hiểu phải trái.
"Lãnh đạo yên tâm, chúng tôi đã bàn bạc vấn đề này rồi, ý của chồng tôi cũng là để qua hai năm rồi tính sau."
Lãnh đạo thở phào nhẹ nhõm, không cần sử dụng những lời nói đã chuẩn bị sẵn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xem ra hai vợ chồng trẻ đều là người tỉnh táo, đầu óc vẫn chưa mê muội.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi lãnh đạo lại lo lắng như vậy, vì việc tương tự đã xảy ra nhiều lần.
Có một số người rõ ràng có thể thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng vì gia đình mà dừng bước, hoặc thậm chí trực tiếp từ bỏ sự nghiệp, như thể gả đi rồi, đời này họ không còn gì để phấn đấu nữa.
Đúng là hồ đồ!
Nói khó nghe, nếu không có công việc ổn định, họ sẽ không có lợi thế khi lựa chọn bạn đời.
Chưa kể đến sau này, chỉ có người có tiền mới có quyền lên tiếng.
Lãnh đạo đã chứng kiến nhiều người từ bỏ lý tưởng của mình, cuối cùng gia đình cũng quản lý không tốt, cuộc sống rơi vào một mớ hỗn độn.
Cô ấy thực sự không muốn Tiêu Thanh Như đi theo con đường giống như những người khác.
Lúc này, nghe nói đôi vợ chồng trẻ đã bàn bạc xong chuyện tạm thời không sinh con, ánh mắt cô ấy mang theo khen ngợi.
"Có vẻ như tôi suy nghĩ nhiều quá rồi, cô tập luyện cho tốt, chờ tân binh nhập ngũ, cô sẽ là người múa chính trong hội diễn."
"Vâng, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Bởi vì dịp năm mới Tiêu Thanh Như đã biểu diễn một điệu múa kinh động lòng người, giờ cô là trọng điểm đào tạo của lãnh đạo, cũng không ai có ý kiến cả.
Dù sao, diễn viên múa cũng chỉ nở rộ mấy năm, giờ đang là thời điểm tốt của Tiêu Thanh Như. Cô vừa có tài năng, lại có gia thế che chở, không cần nghĩ cũng biết, hai năm tới chắc chắn sẽ là khoảng thời gian vinh quang nhất của cô.
Ở đâu có con người, ở đó có sự cạnh tranh.
Ban đầu, có người cho rằng Tiêu Thanh Như kết hôn rồi, đối tượng lại lớn tuổi, nói không chừng sau khi kết hôn sẽ sinh con.
Khi sinh con, cô sẽ phải từ bỏ vị trí đào tạo trọng điểm, đây là cơ hội cho những người có trình độ kém hơn.
Nhưng chờ mãi, Tiêu Thanh Như không những không từ bỏ, ngược lại còn từng bước thăng chức.
Đúng là khiến người ta vừa tức vừa không làm gì được cô!
Chỉ có thể thầm mắng Hứa Mục Chu không có khí phách đàn ông, tại sao anh ta không yêu cầu Tiêu Thanh Như về nhà giúp chồng dạy con chứ?
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, Hứa Mục Chu sắp chuẩn bị đi Bắc Kinh.
Mấy ngày nay Tiêu Thanh Như đặc biệt chủ động, Hứa Mục Chu cũng không kiềm chế bản thân.
Đối với người đàn ông vừa mới 'khai trai', lúc này đang là thời điểm thực tủy biết vị.
Mỗi khi nhìn thấy Tiêu Thanh Như là anh đã rục rịch, chứ đừng nói đến, cô còn chủ động khiêu khích anh.
Thể chất của người huấn luyện hàng năm thì không cần phải bàn, cuối cùng, Tiêu Thanh Như giống như vừa mới vớt ra khỏi nước.
Mặt cô đỏ bừng, cơ thể có màu hồng không tự nhiên.
Hứa Mục Chu vừa lùi ra, người đang quỳ trên ghế sô pha đã tựa vào lưng ghế, thân thể mềm nhũn như sợi mì.
"Vợ, em ổn không?"
Tiêu Thanh Như không còn sức để nói nữa, đầu óc hỗn loạn.
Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng tay của người đàn ông.
Mái tóc ướt dính trên cổ bị gạt ra, một nụ hôn nhẹ rơi xuống, dịu dàng vỗ về người trong vòng tay.
Trong mắt người đàn ông tràn đầy sự thỏa mãn, nếu như có thể, thật muốn bỏ vợ mình vào túi mang đi.