Mẹ Tiêu muốn giới thiệu Tiêu Hoài Thư và Tống Viện với nhau, nhưng vì con trai bà cũng đến Bắc Kinh học tập, nên chỉ có thể tạm thời gác ý định này sang một bên.
Chờ thằng bé về rồi nói vậy.
"Tiểu Hứa không có ở nhà, con về nhà ở đi."
“Con ở một mình cũng không sao.” Viện gia chúc rất an toàn, sống một mình cũng không thành vấn đề.
Mẹ Tiêu tức giận nhìn cô: “Chẳng trách cha con nói người trẻ không thích ở cùng trưởng bối, con nhìn con đi, thà sống một mình ở nhà ngang cũng không muốn về nhà."
Tiêu Thanh Như vội vàng dỗ dành bà: “Sao con lại không muốn về nhà chứ, không phải sợ về rồi lại làm phiền mẹ phải chăm sóc con, mệt mỏi ư."
“Trước đây không phải như vậy sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nếu mẹ không chê còn phiền thật, vậy thì con dọn về ngay."
Mẹ Tiêu cười mắng: "Con chê cha mẹ phiền phức nên mới không muốn về nhà thì có, sao lại đổ cho cha mẹ?"
"Sao có thể chứ? Hôm nay con sẽ chuyển về."
Mẹ Tiêu không trêu con gái nữa: “Đồ trước kia của con đều ở trong phòng, chăn đệm mẹ cũng giặt sạch phơi khô cất ở trong tủ rồi, chỉ cần lấy ra dùng thôi."
"Lát nữa quay về bên kia lấy đồ vệ sinh cá nhân, những thứ khác không cần mang theo, phiền phức."
Tiêu Thanh Như gật đầu liên tục.
Bà cũng là người từng trải, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, mẹ Tiêu cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
"Con lên lầu ngủ trưa trước đi, ăn cơm tối xong mẹ cùng con về nhà ngang lấy đồ."
Tiêu Thanh Như không từ chối, đưa tất cả phiếu mua hàng vừa được phát cho mẹ.
"Người một nhà cả con còn khách sáo cái gì?"
“Con cầm cũng không tiêu, khoảng thời gian này con còn ăn uống ở nhà, không thể để mẹ và cha con nuôi được, con cũng gần hai mươi tuổi rồi, nói ra sẽ bị người ta chê cười."
Mẹ Tiêu gõ mũi cô: “Mẹ và cha con bằng lòng nuôi con, ai dám chê cười?"
"Cha mẹ đối tốt với con, con cũng muối đối tốt với cha mẹ."
Cô đưa phiếu mua hàng vào trong tay mẹ: “Mẹ, con lên lầu nghỉ ngơi đây.”
"Đi đi, được ăn cơm mẹ sẽ gọi con."
Mẹ Tiêu nhận phiếu, nghĩ mẩn trong đầu, khoảng thời gian này phải làm mấy món ngon cho con gái, để tâm trạng con bé vui vẻ, không đến nỗi nhớ con rể quá.
Bây giờ vẫn còn sớm, có thể đi mua cá, đúng lúc trong phiếu con gái đưa có một phiếu cá.
Do cả đêm không ngủ, Tiêu Thanh Như gần như vừa chạm vào gối đã ngủ ngay.
Không biết phải do mệt mỏi nên ngủ ngon hay không, đến cả mơ cô cũng không mơ, thẳng đến khi mặt trời lặn về tây cô mới tỉnh dậy.
Cô mặc quần áo tử tế, rửa mặt qua loa, rồi đi xuống lầu.
Men theo tiếng nói chuyện đi vào trong bếp, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ Giang.
Cô còn tưởng sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, dù hai gia đình không xé rách mặt nhau, cũng không bao giờ sẽ qua lại nữa.
Cô dùng ánh mắt hỏi, đây là chuyện gì đang xảy ra.
Ở góc độ mẹ Giang không thấy được, mẹ Tiêu liếc mắt: “Năm ngoái không phải con mang hai cái lọ gì đó màu xanh lá cây từ thành phố về à, chính là cái lọ vừa thơm vừa có thể đuổi muỗi ấy, còn cho bác Giang của con một chai, bà ấy muốn hỏi con xem, con mua nó ở đâu, bà ấy đi xã cung ứng không thấy."
"Xã cung ứng có, hỏi nhân viên bán hàng là có thể mua được."
Mẹ Giang có hơi lúng túng, bà ta đương nhiên biết chỉ cần hỏi một câu là có thể mua được, đây không phải là bà ta nhân cơ hội lần này, xoa dịu mối quan hệ với nhà họ Tiêu sao?
Làm sao con bé này lại không hiểu chứ?
Trước đây, con bé rất khéo léo và linh hoạt trong lời nói và việc làm.
Mẹ Giang mỉm cười nói: "Là bác hồ đồ, lúc đó nên hỏi nhân viên mới đúng."