Tiêu Thanh Như không có ý định trò chuyện với mẹ Giang, đơn giản là không có gì để nói cả.
"Mẹ, con về nhà bên kia một lát nhé."
"Được, vậy con đi nhanh về nhanh, mẹ cũng làm cá xong rồi, đợi lát nữa nấu một nồi cá cho con ăn."
Tiêu Thanh Như gật đầu, rời khỏi nhà.
Nhìn thái độ của cô, mẹ Giang biết bà ta không được hoan nghênh, nhưng bà ta muốn nối lại quan hệ với nhà họ Tiêu, chỉ có thể mặt dày ở lại nói chuyện với mẹ Tiêu.
"Nghe nói Tiểu Hứa đi Bắc Kinh rồi à?"
Mẹ Tiêu nghĩ thầm trong lòng, Tiểu Hứa là tên người nhà bọn họ gọi, người này đúng là không biết khách sáo chút nào.
Vẻ mặt bà không khác gì thường ngày, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười: “Tiểu Hứa có triển vọng, mới được cử đi học trao đổi, chỉ là đáng tiếc hai vợ chồng son phải xa nhau lâu như vậy, đúng là làm khó bọn chúng rồi."
"Xem ra tình cảm của đôi vợ chồng son rất tốt."
"Đó là đương nhiên, Tiểu Hứa rất tốt, mỗi lần về nhà đều giúp tôi làm cơm, ngay cả cha mẹ vợ cũng đối xử tốt như vậy, Thanh Như thì càng khỏi phải nói, Tiểu Hứa không để con bé phải làm việc gì cả, chiều chuộng đến mức không chịu nổi.”
Mẹ Giang không biết tại sao mình lại muốn ở lại, nghe mẹ Tiêu khoe khoang.
Nghĩ đến con dâu nhà mình, mang theo đứa con hoang thì thôi đi, bây giờ còn hại con trai bà ta ngay cả nhà cũng không muốn trở về.
Ngày nào cũng ở sân tập, hoặc là đi làm nhiệm vụ, người nó không phải làm bằng sắt đá, cơ thể làm sao có thể chịu đựng được?
So sánh với cuộc sống tốt đẹp của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu, trong lòng mẹ Giang cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu Thanh Như gả cho con trai bọn họ, cuộc sống tốt đẹp bây giờ chính là của nhà họ Giang bọn họ.
"Haiza, Thanh Như và A Xuyên năm đó thật tốt, đáng tiếc vận mệnh trêu đùa, bà nhìn con trai nhà tôi thử xem, giờ đã bị Đỗ Vãn Thu giày vò thành ra bộ dạng gì rồi? Ngày hôm qua nó về nhà một chuyến, tôi nhìn thấy nó gầy đi rất nhiều."
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Giang đau lòng nói: "Tất cả là do Đỗ Vãn Thu gây rối, mới khiến đôi thanh mai trúc mã phải tách ra."
Trong lòng mẹ Tiêu khinh bỉ, nếu không chia tay thì làm sao Thanh Như đến với Tiểu Hứa được?
"Bà cũng đừng trách Đỗ Vãn Thu, tôi nhìn thấy con trai nhà bà rất sẵn lòng chăm sóc cô ta."
"Là A Xuyên thấy cô ta đáng thương, bị cô ta lừa gạt."
“Chúng ta đã già, không hiểu được tâm tư của người trẻ, tôi nghĩ có thể bà đã hiểu lầm A Xuyên rồi. Nếu nó không thích Đỗ Vãn Thu, dù đối phương có quấy rối thế nào cũng vô dụng, mắt nó tinh tường, đầu óc bình thường, làm sao có thể bị lừa gạt được.”
Mẹ Giang không nói được nữa, nếu bà ta cứ chê bai Đỗ Vãn Thu, chẳng phải chứng tỏ mắt con trai nhà họ có vấn đề, đầu óc không tỉnh táo nên mới bị Đỗ Vãn Thu lừa sao?
Bà ta cười ngượng ngập nói: “Bà nói đúng, chúng ta không hiểu được tâm tư của người trẻ.”
“Bà cũng đừng bận tâm cuộc sống riêng của bọn trẻ quá, để bọn trẻ tự lo liệu đi, kẻo sau này quản nhiều quá bọn trẻ lại quay qua trách móc mình."
Mẹ Giang nghĩ thầm, có một cô con dâu không bớt lo như vậy, sao bà ta có thể không bận tâm được?
Bà ta liếc nhìn mẹ Tiêu, người này đúng là may mắn, lấy được người đàn ông tài giỏi, con cái ngoan ngoãn, ngay cả con rể cũng tốt hơn những nhà khác.
Tại sao tất cả chuyện tốt đẹp đều bị người nhà họ Tiêu chiếm đi chứ?
Không nhận được sự an ủi từ mẹ Tiêu, còn phải nghe bà khoe khoang, mẹ Giang không tự tìm không vui nữa, ở một lúc rồi rời đi.
Nghĩ tới bộ dạng hốc hác của con trai mình, bà ta càng nghĩ càng tức giận, đổi hướng bước chân.
Bà ta phải đi xem xem, rốt cuộc Đỗ Vãn Thu đã chăm sóc con trai bà ta như thế nào!