Tiêu Thanh Như đang ăn cơm, cô sờ đôi tai đỏ bừng của mình, ai đang nhớ cô vậy nhỉ?
Lẽ nào là Hứa Mục Chu.
Lúc này chắc bọn họ vẫn đang ở trên đường, không biết bữa tối đã ăn gì.
Có lẽ là gặm bánh bao.
"Sao ăn cơm mà thần trí đi đâu thế?"
Tiêu Thanh Như thu hồi suy nghĩ, mặt không đổi sắc trả lời: “Con đang nghĩ trên đường bọn anh con ăn cái gì."
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, chưa bao giờ thấy cô nhớ anh trai mình như vậy.
Chẳng trách đều nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, vừa mới như vậy, đã bắt đầu nhớ Tiểu Hứa rồi.
Đôi vợ chồng trẻ tình cảm tốt, mẹ Tiêu vui vẻ, cũng không vạch trần con gái: “Không cần lo lắng cho chúng nó, không cần biết ăn cái gì, dù sao cũng sẽ không bị đói."
Bà chọn chỗ thịt cá ít xương, gắp cho con gái.
Còn mình thì phụ trách ăn đầu cá, tuy có nhiều xương, nhưng ăn vẫn rất ngon.
Tiêu Thanh Như cũng gắp một miếng thịt cá cho mẹ: “Mẹ, mấy ngày tới phiền mẹ vất vả nấu cơm cho con rồi."
“Chỉ là thêm một đôi đũa, cho dù con không về, mẹ và cha con cũng phải ăn cơm, nhiều người náo nhiệt, ăn cơm cũng ngon hơn."
Đang ăn cơm, họ nói đến chuyện nhà họ Giang.
Mẹ Tiêu hỏi chồng của mình: "Nhà họ Giang gặp rắc rối gì à? Tại sao đang êm đang đẹp lại đột nhiên muốn làm hòa với chúng ta?"
Cha Tiêu không nói gì: “Chuyện công việc, hỏi thăm nhiều làm gì?"
"Em chỉ hỏi vậy thôi, không nói thì thôi."
"Đây là quy định, không thể không tuân theo."
"Dạ dạ dạ, vừa rồi là em sai, em xin lỗi anh."
Cha Tiêu: "..."
Từ nhỏ đến lớn Tiêu Thanh Như đã nhìn thấy cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần, vội vàng đổi chủ đề: “Mẹ, hôm nào mẹ con mình làm bún khoai lang tiếp nhé, bên mẹ chồng con cảm thấy ăn ngon, con muốn gửi thêm một ít cho họ."
“Đợi hai tháng nữa, chờ đến vụ thu hoạch mùa thu sẽ có nhiều khoai lang hơn, đến lúc đó chúng ta mua thêm, giữ lại mấy cân ăn tết."
"Vâng, đến lúc đó con đi đội sản xuất mua."
Mẹ Tiêu suốt ngày ở trong viện gia chúc, cũng muốn ra ngoài hóng gió một chút: “Tới lúc đó mẹ đi cùng con, nghe nói điều kiện ở trường Tiểu Tống dạy rất khó khăn, mẹ còn chưa đến xem, nếu có gì có thể giúp được chúng ta cũng có thể giúp một tay."
"Các em đi Tiểu Tống còn phải dành thời gian tiếp đãi các em, gây phiền phức thì có."
Mẹ Tiêu hừ một tiếng: “Ăn cũng không chặn được miệng của anh."
"Vậy để anh ăn nhiều hơn, là có thể chặn được rồi."
Nói xong, ông gắp lấy đuôi con cá.
Mẹ Tiêu dở khóc dở cười, vội vàng gắp thêm mấy miếng thịt cá cho chồng, khoảng thời gian này công việc ông bận rộn, phải bồi bổ cơ thể cho tốt mới được.
"Chuyện Tiểu Tống bên kia, việc riêng thì có thể giúp một tay, nhưng việc khác thì đừng tùy tiện xen vào.”
“Em biết rồi, anh mau ăn đi.”
Người có mặt không phải kẻ ngốc, đều hiểu ý tứ trong lời nói của Cha Tiêu.
Điều kiện trường học của đội sản xuất không tốt, bọn họ có thể quyên góp tiền xây hai gian phòng học, nhưng mấu chốt là xung quanh nhiều đội sản xuất như vậy, bọn họ cũng không quản hết được.
Vì thế khi chưa có giải pháp vẹn toàn, thì tốt nhất không nên tùy tiện xen vào.
Nếu như người trong đội sản xuất có lòng, thì họ sẽ tự tìm cách giải quyết vấn đề.
Tiêu Thanh Như ở nhà mẹ, không phải cái gì cũng không làm, rửa bát, quét nhà, giặt giũ đều đến tay cô cả.
Tất cả đều không khác gì so với trước khi lập gia đình, chỉ là khi ngủ có chút không quen.
Cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Hóa ra sự hiện diện của một người thật sự có sức ảnh hưởng lớn đến người khác.
Kết hôn chưa đầy một tháng, Tiêu Thanh Như đã quen với cái ôm của Hứa Mục Chu, bây giờ đột nhiên xa nhau, loại cảm giác hụt hẫng này ai trải qua rồi, thì mới biết.
Cô trằn trọc mãi, cho đến rất khuya mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Bên kia, trên tàu hỏa Hứa Mục Chu cũng nhớ Tiêu Thanh Như.
Anh lấy tấm hình trong túi áo ra, nhìn vật nhớ người.
Cô gái trong tấm hình đang nhắm mắt ngủ, do anh dùng máy chụp ảnh mới mua lén chụp, chỉ thấy một bên gò má đã khiến lòng người rung động không thôi.
Anh sờ gương mặt trên tấm hình, mới xa nhau một ngày, anh đã nhớ vợ rồi.
Ba tháng tới, phải chịu đựng như thế nào đây?
Tiêu Hoài Thư ngủ ở giường dưới đứng dậy uống nước, nhìn thấy trên tay Hứa Mục Chu đang cầm một tấm ảnh, lại gần nhìn thử.
"Cậu có biết xấu hổ không hả, ngay cả dáng vẻ em gái tôi đang ngủ cậu cũng chụp lén?"
"Tôi chụp ảnh vợ của mình, danh chính ngôn thuận thì làm sao?"
Tiêu Hoài Thư nghiến răng nghiến lợi: “Lúc mua máy rõ ràng bảo là cho Thanh Như dùng, giờ chỉ thấy béo bổ cậu."
"Tôi và Thanh Như là người một nhà, tuy hai mà một, của tôi là của em ấy, của em ấy cũng là của tôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Hoài Thư: "..."
Ban đầu, lúc theo đuổi Tiêu Thanh Như, thái độ của thằng này không phải như vậy.
Này là lợi dụng xong rồi, thì không để anh ấy vào mắt nữa.
"Cẩn thận tôi mách với Thanh Như, để con bé tịch thu công cụ gây án của cậu."
Anh đầy ẩn ý nhìn anh vợ: “Lão độc thân như cậu không hiểu được đâu.”
"Thằng nhóc cậu biết nói chuyện không hả? Tôi là anh rể của cậu đấy, đây là thái độ cậu nói chuyện với tôi à?"
"Nếu cậu không phải anh rể của tôi, tôi cũng lười nói chuyện với cậu."
Anh nhét tấm ảnh trở về túi áo, nhắm mắt ngủ.
Mong có thể gặp được vợ ở trong mơ.
Tiêu Hoài Thư bị đ.â.m đến chỗ đau, năm nay anh ấy mới hai mươi tư tuổi, đang ở độ tuổi sung mãn nhất, sao có thể liên quan đến ba chữ “lão độc thân”?
Có điều nếu nghĩ kỹ lại thì, hầu hết bạn bè cùng độ tuổi với anh ấy đều đã kết hôn hết rồi.
Nếu anh ấy còn không đuổi theo nữa, sẽ sớm bị tụt lại phía sau.