Lúc Hứa Mục Chu đến Bắc Kinh có gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Thanh Man, sau đó không có tin tức gì nữa.
Ban đầu Tiêu Thanh Như không quen, sau cũng dần dần thích ứng.
Cô còn có công việc của mình, một khi tập trung tinh thần, cũng không nhớ Hứa Mục Chu nhiều như vậy nữa.
Lúc đi làm về gặp Đỗ Vãn Thu và Giang Xuyên, Tiêu Thanh Như nhíu mày, đây là chỗ bất tiện khi về nhà mẹ đẻ, để đi làm cô phải đi ngang qua nơi hai người này ở.
“Đồng chí Tiêu, đã lâu không gặp.” Đỗ Vãn Thu mỉm cười chào hỏi.
Tiêu Thanh Như nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, dửng dưng đi về nhà.
Có mấy người càng để ý đến cô, cô càng mạnh mẽ hơn.
Nhìn thấy tâm trí của Giang Xuyên bị Tiêu Thanh Như kéo đi, Đỗ Vạn Thu tức giận nói: "Anh nhìn cô ấy xem, không có tí lễ phép nào cả, trước đây cô ấy đối xử với em như vậy đấy, thậm chí ở chỗ không có anh còn quá đáng hơn."
Đỗ Vãn Thu lén phàn nàn, muốn Giang Xuyên nhớ lại lúc trước Tiêu Thanh Như đã "bắt nạt" cô ta như thế nào.
Giang Xuyên thu hồi tầm mắt, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn: "Là chúng ta có lỗi với cô ấy, cô ấy có phản ứng như vậy, không phải cũng là bình thường sao?"
Trước đây, người bị uất ức là chính là cô ấy, cô ấy nổi giận còn không đúng à?
Chung sống với nhau một thời gian, Giang Xuyên cũng nhận ra, Đỗ Vãn Thu chính là loại người thích gây sự.
Chẳng trách ban đầu Thanh Như không thích Đỗ Vãn Thu, cũng không phải không có nguyên nhân.
Nói không chừng bên trong những chuyện đó còn ẩn giấu gì đó mà anh ta không biết.
Anh ta lạnh lùng nhìn Đỗ Vãn Thu nói: “Không phải nói ruộng rau cần tưới nước sao, còn không mau đi?"
Đỗ Vãn Thu nghẹn họng, cô ta chỉ phàn nàn Tiêu Thanh Như mấy câu mà thôi, có cần phải hung dữ như thế không?
"Anh hối hận khi kết hôn với em rồi à? Nếu không, tại sao khi nhìn thấy Tiêu Thanh Như, anh lại như biến thành một người khác vậy?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Xuyên không trả lời, bước nhanh về phía trước.
Nếu thừa nhận mình hối hận, anh ta sẽ nực cười như thế nào chứ?
Đỗ Vãn Thu không phải người phụ nữ yếu đuối, không thể tự chăm sóc bản thân như anh ta nghĩ, cô ta cũng không cần sự giúp đỡ của anh ta.
Nhưng anh ta lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim Thanh Như vì Đỗ Vãn Thu.
Giờ mỗi người đều lập gia đình rồi, dù anh ta có hối hận thì cũng có thể làm gì?
Thanh Như sẽ không quay lại nữa.
Đỗ Vãn Thu dậm chân, bây giờ Giang Xuyên càng ngày càng mất kiên nhẫn với cô ta.
Quả nhiên, tất cả đàn ông đều giống nhau!
Có được rồi thì không quý trọng nữa!
Nếu không phải sợ quan hệ căng thẳng, cô ta đã làm ầm ĩ một trận với Giang Xuyên rồi.
Trong lòng cô ta bực bội, hình như gả cho Giang Xuyên rồi cuộc sống của cô ta cũng không hề tốt như cô ta tưởng.
Còn không bằng giữ chặt hai nghìn tệ kia!
Không chỉ Giang Xuyên hối hận, Đỗ Vãn Thu cũng hối hận.
Nếu như lúc đầu cô ta không nhìn trúng Giang Xuyên, mà là người khác dễ dàng thao túng hơn, cuộc sống của cô ta nhất định sẽ tốt hơn bây giờ!
Giang Xuyên không biết mảnh rau của bọn họ ở đâu, anh ta quay đầu lại nhìn Đỗ Vãn Thu, dùng ánh mắt hỏi cô ta tại sao còn không đi nhanh lên?
Tâm không cam, lòng không nguyện đi lên phía trước.
Tới ruộng rau, Giang Xuyên im lặng nhìn cỏ dại khắp nơi.
Đây mà nói là trồng rau, không bằng cô ta nói mình không trồng luôn cho rồi!
Chị dâu Lý luôn không ưa Đỗ Vãn Thu, lúc này nhìn thấy bọn họ, không nhịn được châm chọc mấy câu.
“Đồng chí Giang, vợ cậu có phúc thật đấy, gả cho cậu rồi ngay cả ruộng cũng không cần xuống."
Ở trước mặt người ngoài, Giang Xuyên vẫn bảo vệ Đỗ Vãn Thu.
“Cô ấy ở nhà trông con."
"Ai mà không phải vậy, trước kia tôi còn cõng cả con đi làm ruộng, vợ nhà cậu quý giá, việc gì cũng không cần phải làm."
Có người phụ họa: "Thanh Như làm việc ở trong đoàn văn công, bận rộn hơn việc nuôi con nhiều, không phải cô ấy vẫn chăm sóc ruộng rau đàng hoàng ư? Hôm qua tôi còn thấy cô ấy đến tưới nước đó."