Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 145

Cô mới hơi dịch người ra, đã bị Hứa Mục Chu kéo về.

"Đừng nhúc nhích."

"Em phải dậy rồi."

Hứa Mục Chu nhìn đồng hồ: "Ngủ thêm nửa tiếng nữa, anh đưa em đi."

"Không cần, anh ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Anh muốn đưa em đi."

Hứa Mục Chu cọ cọ vào mặt Tiêu Thanh Như, không biết hai người lại hôn nhau từ khi nào.

Buổi sáng vốn rất nguy hiểm, trong lúc ý loạn tình mê, mọi chuyện cứ như nước chảy thành sông.

Hứa Mục Chu cũng hơi lơ mơ, cái đó không giống với tính toán ban đầu của anh.

Nhưng hình như lúc này có vẻ hơi khó để dừng lại.

Thảo nào mọi người đều nói không thể tin được lời đàn ông khi trên giường, đến anh cũng tự đánh vào mặt mình!

"Em bị muộn làm rồi."

Tiêu Thanh Như khẩn trương không thôi, cô đi làm lâu như vậy rồi, từ trước chưa từng bị muộn.

Hơn nữa Hứa Mục Chu vừa mới về nhà, cô lại như vậy, người khác dùng ngón chân cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.

Vậy cũng quá xấu hổ rồi!

Trán Hứa Mục Chu thấm đầy mồ hôi, nhưng anh vẫn dịu giọng trấn an cô: "Sẽ không muộn."

Trời mới tờ mờ sáng, luồng ánh sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Tiêu Thanh Như.

Khi pháo hoa trong đầu nổ tung, người đàn ông kề sát lại.

Nụ hôn của anh dừng ở thái dương của Tiêu Thanh Như, khi cơ thể cô không kiểm soát được trượt xuống, Hứa Mục Chu đỡ cô.

"Vợ có ổn không?"

Tiêu Thanh Như khóc không ra nước mắt: "Đùi không có sức."

Hứa Mục Chu để cho cô ngồi trên ghế: "Em ngồi trước đã, để anh đi múc nước."

Tiêu Thanh Như u oán nhìn người nào đó mặc quần áo chỉnh tề: "Đến muộn là tại anh."

Hứa Mục Chu nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn hai mươi phút.

Anh sờ đầu Tiêu Thanh Như: "Yên tâm, nếu em đi muộn, anh sẽ viết bản kiểm điểm."

Nói xong, anh đi vào nhà vệ sinh xả một chậu nước ấm.

Lúc này, Tiêu Thanh Như cũng bình tĩnh lại, cô không cần Hứa Mục Chu giúp đỡ, nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, mặc quần áo xong thì đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.

Cô thu dọn thứ đã sử dụng, kiểm ra một lần nữa xung quanh bàn học, xóa hết những dấu vết khả nghi.

Tiêu Thanh Như dọn dẹp giường ngay ngắn xong, lúc này Hứa Mục Chu mới đi ra.

Tiêu Thanh Như đã rửa mặt xong, cô quay về phòng ngủ bôi kem chống nắng và chải đầu.

Hứa Mục Chu không dám làm phiền Tiêu Thanh Như, anh sửa sang bản thân rồi ngồi yên chờ cô.

Khi hai người xuống tầng, đúng lúc mẹ Tiêu đang dọn đồ ăn sáng lên bàn.

"Khó mới có một ngày nghỉ ngơi, sao Tiểu Hứa không ngủ thêm chút nữa? Anh con còn chưa rời giường đâu."

"Con ngủ đủ rồi."

Hứa Mục Chu hỗ trợ lấy bát đũa: "Mẹ vất vả rồi."

Một câu ngắn ngủi dỗ mẹ Tiêu vui như nở hoa: "Mau ăn cơm đi, cơm nước xong nên làm gì thì làm."

Bữa sáng có bánh mỳ kẹp thịt, cháo ngũ cốc, có dưa góp ăn kèm, đơn giản nhưng cũng ngon.

Tiêu Thanh Như còn phải đi làm, cô ăn sáng xong thì không cần rửa bát.

Mẹ Tiêu biết con rể muốn đưa con gái đi làm, bà thúc giục bọn họ: "Không cần con rửa bát, con mau đi đi, trên đường cũng có thể nói chuyện cùng Thanh Như."

Hứa Mục Chu cũng không cố chấp thể hiện vào thời điểm này: "Mẹ, bọn con đi đây."

"Đi đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Tiêu nhìn theo vợ chồng son ra ngoài, trên mặt đều là ý cười.

Đứa nhỏ Tiểu Hứa này, quả thật khó có được!

*

Mọi người từng thấy những cặp vợ chồng tình cảm tốt, nhưng người giống Hứa Mục Chu ở gần như vậy cũng muốn đưa vợ đi làm, thì là lần đầu tiên thấy.

Chị dâu Lý cố ý lớn tiếng trêu ghẹo bọn họ: "Đồng chí Hứa sợ Thanh Như đi lạc sao? Gần như vậy mà còn muốn đưa cô ấy đi làm, có phải cũng muốn đi đón không?"

Quả thật Hứa Mục Chu cũng nghĩ như vậy, anh thản nhiên nói: "Ở nhà không có chuyện gì, không bằng đi ra ngoài một chút, dù sao cũng tiện đường."

Đàn ông tốt trên đời vốn đã ít, những người có giác ngộ như vậy lại càng ít hơn.

Mọi người nghe vậy đều không ngoại lệ, vô cùng hâm mộ Tiêu Thanh Như.

Rốt cuộc phải quỳ lạy bên kia bao nhiêu lần, mới có thể tìm được người đàn ông tốt như Hứa Mục Chu?

Đều là người từng trải, ai mà không nhìn ra được tâm tư của anh?

Bình Luận (0)
Comment