Chị dâu Lý tiếp tục trêu chọc: "Tình cảm của hai người tốt thật đó, có thể chiều vợ như chiều con, tôi mới chỉ thấy một mình cậu thôi."
Tiêu Thanh Như cười nói: "Nhà chị dâu cũng vậy mà, không biết có bao nhiêu người hâm mộ chị dâu đâu."
Chị dâu Lý cười đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng lộ ra, cô ấy khiêm tốn đáp: "Vẫn là đồng chí Hứa nhà em tốt, người kia nhà chị chỉ là một cái hũ nút, có một số việc không thể hiện ra, làm sao người khác biết được."
Tiêu Thanh Như gật đầu: "Chị dâu nói có lý, em còn phải đi làm, tạm thời không trò chuyện được nữa."
"Đi đi, rảnh rỗi chúng ta tán chuyện sau."
Vẻ mặt chị dâu Lý đầy ý cười, cô ấy bảo bọn họ mau đi làm chuyện của mình, đừng để đến muộn.
Sở dĩ ban đầu cô ấy trêu ghẹo hai người họ là để khiến người trên tầng ngột ngạt, bây giờ cũng thật sự được Tiêu Thanh Như dỗ vui vẻ.
Ở viện gia chúc, chị dâu Lý nắm chắc như vậy, hoàn toàn bởi vì cô ấy biết chồng mình đối xử tốt với cô ấy, đi ra ngoài không ai lấy chuyện đó để công kích cô ấy, dần dà, sống lưng cô ấy cũng cứng rắn hơn.
Chị dâu Lý cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, gả cho một người đàn ông tốt, nếu ai lấy điều này dỗ cô ấy, cô ấy sẽ rất vui vẻ.
Cô ấy xách theo sọt, ngâm nga đi ra vườn rau.
Xem xét thấy Tiêu Thanh Như dỗ người giỏi như vậy, vậy thì cô ấy sẽ nhổ cỏ giúp cô, dù sao cũng tiện tay.
Chị dâu Lý nghĩ, qua khoảng thời gian nữa sẽ đến thời điểm thu hoạch rau, nếu Tiêu Thanh Như quá bận rộn, cô ấy cũng có thể thu hoạch giúp cô.
Từ khi Đỗ Vãn Thu đi làm ở công xưởng, buổi tối Giang Xuyên sẽ chăm sóc con trai, ban ngày thì phải huấn luyện, ngày nào anh ta cũng vô cùng mệt mỏi.
Anh ta nghe thấy giọng Tiêu Thanh Như, hô hấp vô thức ngừng lại, anh ta nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ.
Giang Xuyên biết được Hứa Mục Chu đã trở về, còn đưa Tiêu Thanh Như đi làm, sự ghen tỵ đè nén thật sâu lại chui lên.
Anh ta biết mình không có tư cách, cũng không nên chú ý đến chuyện của Tiêu Thanh Như, nhưng anh ta không thể khống chế được.
Dù sao đó cũng là người có tình cảm gắn bó với anh ta hơn mười năm.
Tại sao bây giờ bọn họ làm bạn bình thường với nhau cũng khó như lên trời?
Người dưới tầng đã rời đi rất lâu rồi, Giang Xuyên vẫn duy trì tư thế ban đầu.
Anh ta cười khổ, ở phương diện săn sóc này, quả thật anh ta thua kém Hứa Mục Chu.
Có lẽ là lớn lên từ nhỏ với nhau, anh ta có thói quen Tiêu Thanh Như đối xử tốt với mình, cho nên anh ta mới không kiêng nể gì làm tổn thương cô.
Ánh mắt Giang Xuyên trống rỗng nhìn chằm chằm cửa sổ, rõ ràng mặt trời đã nhô cao, nhưng anh ta lại cảm thấy mình đang ở trong vực sâu.
Sự u ám vô biên vô hạn bao quanh anh ta, anh ta không tìm thấy lối ra.
Có lẽ một ngày nào đó, anh ta sẽ ngã xuống trong bóng tối.
Chị dâu Vương đợi ở nhà cả nửa ngày cũng không thấy Giang Xuyên mang đứa nhỏ tới, cô ta tới thì phát hiện cửa đang mở.
"Này, cậu vẫn chưa đi làm sao?"
Bởi vì lâu không nói lời nói, giọng Giang Xuyên có hơi khàn khàn: "Hôm nay nghỉ phép."
"Vậy không cần tôi trông đứa nhỏ?"
"Ừ, hôm nay chị dâu cũng nghỉ một ngày đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chị dâu Vương dè dặt hỏi: "Nghỉ có trừ lương không?"
"Không trừ."
"Được." Chị dâu Vương trở về nhà.
Cô ta cũng không muốn trông trẻ, nhưng cô ta mà không kiếm số tiền này, thì sẽ bị người khác tranh mất cơ hội.
Mỗi tháng mười đồng, còn hơn tiền lương của người học nghề.
Không kiếm không được!
Có thể là đứa nhỏ không cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nó khóc toáng lên, mặt đỏ bừng vì khóc, cổ thì cũng sưng lên, nhìn thấy đáng thương, nhưng cũng khiến người ta thấy phiền phức.
Giang Xuyên không rảnh nghĩ đến chuyện của Tiêu Thanh Như nữa.
Giang Xuyên ôm đứa nhỏ đi liên tục trong phòng, lúc này anh ta mới biết được, thì ra nuôi con nhỏ không hề dễ dàng giống như trong tưởng tượng của anh ta.
Nếu cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta vẫn lựa chọn như vậy không?
Giang Xuyên rất chắc chắn, anh ta sẽ không quan tâm đến Đỗ Vãn Thu.
Về phần đứa nhỏ... Có lẽ anh ta sẽ tìm cách tốt nhất để chăm sóc nó.