Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 147

Hứa Mục Chu đưa Tiêu Thanh Như đến đoàn văn công: "Vợ, anh về trước đây, chờ em tan làm, anh sẽ đến đón em."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như không giấu được ý cười: "Em cũng không đi lạc được, không cần anh tới đón."

"Anh muốn nhìn thấy em sớm hơn."

"Nhưng hôm nay em phải tập luyện, buổi trưa không có thời gian về nhà."

"Vậy anh mang đồ ăn cho em, hoặc là đi ăn ngoài với em cũng được, buổi chiều đến giờ thì anh đến đón em."

Tiêu Thanh Như nghĩ nghĩ: "Cái nào tiện hơn thì làm, xem tình hình của anh."

"Được."

Hứa Mục Chu sờ đầu Tiêu Thanh Như: "Em mau vào đi."

"Anh cũng trở về đi, tối qua không ngủ được nhiều, trở về ngủ bù đi."

"Ừ."

Tiêu Thanh Như đi xa, lúc này Hứa Mục Chu mới trở về.

Hứa Mục Chu nhớ đến khoảng thời gian mới kết hôn bọn họ có một mảnh vườn trồng rau, theo như nguyên tắc làm việc của vợ anh, chắc chắn cô sẽ đến đó làm việc.

Bây giờ anh đã trở lại, không cần vợ động tay vào việc này nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tay vợ anh mềm mại như vậy, giống y miếng đậu hũ, không nên dùng để làm việc nặng.

Hứa Mục Chu tính toán về nhà lấy dụng cụ, sau đó ra vườn rau tưới nước.

"Chúng ta nói chuyện."

Hứa Mục Chu nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt anh hiện lên sự trào phúng: "Nói chuyện gì?"

"Nếu đã cưới Tiêu Thanh Như, sao không đối xử tốt với cô ấy?"

Hứa Mục Chu nhìn Giang Xuyên như nhìn tên ngốc: "Anh ở nhà tôi à? Nếu không sao biết tôi đối xử không tốt với Thanh Như?"

Giang Xuyên bị nói vậy thì suýt nữa quên mất lý do đã chuẩn bị trước.

Giang Xuyên hít sâu một hơi, anh ta cố bình tĩnh lại.

"Từ nhỏ đến lớn Thanh Như không phải chịu khổ, nếu cô ấy đã gả cho anh, anh nên đối xử tốt với cô ấy, hàng tháng phải đưa tiền cho cô ấy đúng hạn, để cô ấy ở nhà không lo không nghĩ."

Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: "Chứ không phải để cho cô ấy đi làm ruộng!"

Giang Xuyên chỉ cần nghĩ đến việc Thanh Như gả cho người khác, không có cuộc sống tốt đẹp, vậy mà còn bắt đầu phải làm việc, trong lòng anh ta vô cùng không thoải mái.

Thanh Như chán ghét anh ta, không muốn nhìn thấy anh ta, anh ta chỉ có thể lén lút tìm Hứa Mục Chu nói chuyện.

Nếu không phải vì chuyện này, Giang Xuyên nghĩ anh ta không bao giờ muốn nhìn thấy Hứa Mục Chu.

Hứa Mục Chu không biết Giang Xuyên lấy tự tin ở đâu, vậy mà còn có tư cách dạy dỗ anh."

Cuộc sống của vợ chồng họ liên quan gì đến người này?

Khi đối đầu với tình địch, cho dù là phụ nữ hay đàn ông, suy nghĩ đều không sáng suốt.

Hứa Mục Chu cong môi: "Có rảnh đến trước mặt tôi nói những lời này, không bằng quản Đỗ Vãn Thu cho tốt, đừng để cô ta đến làm ghê tởm vợ tôi."

Giang Xuyên thấy nhắc đến Đỗ Vãn Thu thì người anh ta như mất hết sức lực.

"Đừng đánh trống lảng, tôi bảo anh phải đối xử tốt với Thanh Như, anh nhắc đến Đỗ Vãn Thu làm gì?"

"Anh dùng thân phận gì để nói những lời này?"

Giang Xuyên nghẹn họng: "Tôi và Thanh Như lớn lên với nhau từ nhỏ, cho dù không thể ở bên nhau, tôi cũng hy vọng cô ấy sống tốt."

Anh ta không nhắc đến chuyện trước kia thì thôi, vừa nhắc tới là tâm trạng Hứa Mục Chu như rớt xuống đáy cốc.

"Người làm tổn thương Thanh Như từ đầu đến cuối chỉ có mình anh."

Anh lạnh lùng nhìn Giang Xuyên: "Quản tốt chuyện của mình, không cần anh chỉ trỏ cuộc sống của người khác."

Hứa Mục Chu lười nhiều lời với Giang Xuyên, nếu anh ta biết đối xử tốt với người khác, thì đã không làm tổn thương Thanh Như.

Anh cảnh cáo nói: "Giữ chặt người của anh, và cả tay của anh nữa, không nên đụng vào thì đừng có đụng."

Giang Xuyên nắm chặt tay: "Tôi vẫn sẽ giám sát anh, nếu anh dám bắt nạt Thanh Như, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh."

Ánh mắt Hứa Mục Chu trở nên phức tạp, anh cũng không biết sao người này có thể lớn lên với cái đầu như vậy.

Có phải là thiếu nếp nhăn không?

Nếu không tại sao luôn làm chuyện không đúng thân phận và không đúng thời điểm như vậy?

"Tôi đây mỏi mắt mong chờ."

Bình Luận (0)
Comment