Bữa trưa hôm nay là bánh mỳ kẹp thịt Hứa Mục Chu mang ở nhà đến.
Có thể là con trai và con rể đều đã trở lại, tâm trạng mẹ Tiêu tốt, bà cho rất nhiều thịt, cắn miếng nào cũng thơm miễn bàn.
Hứa Mục Chu hỏi Tiêu Thanh Như: "Khi nào chúng ta dọn đi?"
Mặc dù ở nhà cha mẹ vợ không có chỗ nào không tiện, nhưng được người khác chăm sóc như vậy, Hứa Mục Chu cũng thấy xấu hổ.
Nhà ngang cách nhà họ Tiêu không xa, việc chuyển đồ không cần phải quá rối rắm.
"Chiều nay dọn về luôn."
"Được, vậy anh đây dành thời gian mang đồ của em về."
Ăn trưa xong, Tiêu Thanh Như tiếp tục bận việc, Hứa Mục Chu đi nhổ cải trắng.
Mẹ Tiêu thấy con rể nhổ hai sọt cải trắng trở về, bà cười toe toét.
Bà mới chỉ nói một câu cải trắng có thể cắt ra để dành mùa đông ăn, đứa nhỏ này đã biết nhổ củ cải về, con trai nhà ai mà thông minh như vậy?
Chăm chỉ như vậy?
Mẹ Tiêu cảm thấy ngoài nhà mình ra, thì không tìm được người thứ hai.
"Mẹ, con chỉ nhổ về hai sọt, số còn lại thì để ăn cho tươi."
"Không vội, sau này mẹ đi nhổ cũng được."
"Hôm nay con không có gì làm, mẹ có việc gì thì cứ sai con là được."
Hứa Mục Chu lại cầm dụng cụ đi ra ngoài.
Mẹ Tiêu nhìn "kẻ lười biếng" nằm trên sô pha trong phòng khách, bà ghét bỏ nói: "Con nhìn lại con đi, trong người con cũng không có chút sức sống nào, nên mới không lấy được vợ!"
Tiêu Hoài Thư khổ sở: "Không phải con vừa xếp than tổ ong sao, sao lại không có sức sống?"
"Sao hả, một ngày mà con chỉ làm một việc?"
"Ôi, người bị ghét bỏ làm gì cũng sai, mẹ à, mẹ là có con rể không cần con trai nữa."
Mẹ Tiêu cố gắng kìm nén mới không bật cười ra tiếng: "Con mau chóng đi tìm một cô vợ về, mẹ sẽ không quản con nữa."
Nói đến đề tài này, Tiêu Hoài Thư cũng cảm thấy kỳ lạ.
Anh ấy tự nhận dáng vẻ mình không tệ, công việc cũng ổn, tại sao vẫn không tìm được đối tượng thích hợp.
Trong đầu Tiêu Hoài Thư bỗng hiện lên một bóng người, anh ấy vội xua đuổi nó đi.
Anh ấy thầm nghĩ, chắc chắn là do lần đầu tiên gặp nữ phi công, nên anh ấy mới có ấn tượng sâu đậm với người kia như vậy.
"Nghĩ gì thế, mau đi xách nước cho mẹ, chắc là tối nay bọn Thanh Như sẽ dọn về nhà ngang ở, buổi tối mẹ làm đồ ăn ngon cho bọn họ."
Tiêu Hoài Thư vừa đi làm việc vừa hỏi: "Mẹ muốn làm món gì ngon?"
"Thịt sáng nay mua vẫn còn thừa lại một ít, đúng lúc Tiểu Hứa nhổ cải trắng về, vậy làm vằn thắn ăn."
Mẹ Tiêu đã tiêu hết phiếu thịt trong tay, chỉ vì hai bữa cơm ngon, khiến cả nhà đều vui vẻ.
Mỗi người đều có công việc của mình, Hứa Mục Chu nhổ cải trắng xong còn rửa sạch, phơi nắng...
Mãi cho đến khi xong việc, anh mới lên tầng thu dọn đồ giúp Tiêu Thanh Như.
Hứa Mục Chu rất am hiểu phương diện đóng gói đồ đạc, anh nhét tất cả đồ vào hai túi to, khi nào trở về chỉ cần xách về là được.
Hứa Mục Chu thấy gần đến giờ, anh đến đoàn văn công đón người, lại nghe tin Tiêu Thanh Như ở bệnh viện.
"Ban đầu vẫn tốt, sau đó cô ấy bị đau bụng, đội trưởng đưa cô ấy đến bệnh viện."
Hứa Mục Chu lo lắng cho Tiêu Thanh Như, anh nói cảm ơn, rồi vội chạy đến bệnh viện quân khu.
Người trong quân khu gần như đều biết Tiêu Thanh Như, anh nhanh chóng tìm được số phòng của cô.
"Đồng chí Hứa, sao cậu lại tới đây?" Đội trưởng hỏi.
"Thanh Như đâu?"
"Đang trong phòng làm việc của bác sĩ."
Khám bệnh liên quan đến vấn đề riêng tư, đội trưởng không nên ở cùng, vì thế chờ bên ngoài văn phòng.
Nhưng Hứa Mục Chu không giống vậy, anh là chồng Tiêu Thanh Như, anh có quyền biết rõ tình hình.
Hứa Mục Chu đứng ở cửa hai giây, anh nâng tay gõ cửa.
"Cốc cốc."
"Thanh Như, là anh."
Tiêu Thanh Như nhìn đồng hồ, thảo nào anh lại đến đây.
"Vào đi."
Sau khi Hứa Mục Chu tiến vào thì thuận tay đóng cửa, anh lo lắng nhìn Tiêu Thanh Như, thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhưng vẫn có thể ngồi, chắc là tình huống không nghiêm trọng như lần trước.
Anh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thanh Như, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, tình huống của vợ tôi thế nào?"
"Trước kia vợ cậu bị tổn thương do giá rét, dựa theo lời đồng chí Tiêu nói, vài tháng trước sau sự việc vẫn còn ổn, nhưng tình huống lần này cực kỳ nghiêm trọng."
Hứa Mục Chu lập tức nhớ đến chuyện năm ngoái, Thanh Như ngất xỉu trong tuyết, trời lạnh như vậy, cô còn bị viêm ruột thừa cấp tính.
Cứ tưởng rằng làm phẫu thuật là khỏi rồi, không ngờ còn để lại di chứng.
Hứa Mục Chu ảo não nhíu mày, trước đó là anh sơ sót.
"Bác sĩ, vậy phải giải quyết như thế nào? Có thể uống thuốc điều trị không?"
"Tình huống của đồng chí Tiêu có phần nghiêm trọng, không chỉ phải uống thuốc, vấn đề ăn uống hàng ngày cũng phải chú ý nhiều hơn, còn phải giữ ấm."
Hứa Mục Chu lại hỏi thêm vài câu, xác định Tiêu Thanh Như chỉ bị tử cung lạnh, những phương diện khác không có vấn đề, lúc này anh mới yên tâm hơn một chút.
Bên ngoài vẫn còn bệnh nhân tiếp theo chờ, nói xong rồi, bác sĩ bảo hai người rời đi.
"Vợ, anh cõng em."
"Em có thể tự đi được."
Hứa Mục Chu không cho Tiêu Thanh Như cơ hội từ chối, anh mạnh mẽ cõng người trên lưng.
Cửa vừa mở ra, đội trưởng nhìn thấy bọn họ, đều tưởng rằng Tiêu Thanh Như bị làm sao.
Cô ấy vội vàng hỏi thăm vài câu, mới biết bị phương diện kia của phụ nữ, tạm thời không biết nói gì cho phải.
"Tôi xin phép giúp cô, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Làm phiền đội trưởng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như không phải người không biết tốt xấu, cô vẫn rất yêu quý cơ thể của mình.
"Được rồi, hai người mau về nhà đi."
Đội trưởng còn có việc, đã có người chăm sóc Tiêu Thanh Như, cô ấy cũng đi trước.
Hứa Mục Chu cõng người đi ra khỏi bệnh viện.
Tiêu Thanh Như ôm cổ Hứa Mục Chu, cô cảm thấy mình không nên gạt anh chuyện này.
"Hứa Mục Chu."
"Sao thế em?"
Đợi một lúc lâu sau, Hứa Mục Chu cũng không nghe thấy tiếng, anh không khỏi nhấc người lên: "Làm sao vậy?"
Tiêu Thanh Như lặng lẽ thở dài: "Bác sĩ nói em có thể không sinh con được."
Trước khi Hứa Mục Chu đến, bác sĩ đã nói rõ tình huống với cô một lần.
Hiện tại Tiêu Thanh Như không muốn sinh con, nhưng không có nghĩa cả đời này cô không muốn có con.
Trong lòng không khó chịu là giả.
Ở trước mặt bác sĩ cô không khóc, lúc này tựa vào lưng Hứa Mục Chu, hốc mắt không nhịn được lại ướt át.
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ Hứa Mục Chu, nóng như muốn phỏng tim anh.