Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 149

Tiêu Thanh Như đánh Hứa Mục Chu trở tay không kịp.

Trong lòng càng thêm ảo não, là do anh không đủ quan tâm cơ thể vợ nên mới khiến cho cô phải chịu tội lớn như thế.

Nếu như anh phát hiện sớm một chút, trị liệu sớm một chút, thì có phải tình huống sẽ không nghiêm trọng như vậy không?

Trong đầu Hứa Mục Chu toàn lã những suy nghĩ muốn khiến Tiêu Thanh Như vui vẻ trở lại.

Anh không quan tâm về sau mình có con hay không, đồ vật dệt hoa trên gấm vốn có cũng được mà không có cũng không sao.

Nhưng vợ thì không giống, anh không thể không có cô.

Có Tiêu Thanh Như ở đây thì cái nhà này mới hoàn chỉnh.

Hứa Mục Chu không để cho mình lộ cảm xúc ra ngoài: "Thật ra, anh không thích trẻ con."

Anh không nói lời nào còn đỡ, vừa mở miệng Tiêu Thanh Như đã không kềm được cảm xúc nữa.

Nước mắt không ngăn được cứ thế rơi xuống, nhưng cô lại không muốn để cho Hứa Mục Chu nghe được tiếng khóc của mình cho nên chỉ có thể vùi đầu vào hốc vai anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nước mắt rơi trên áo Hứa Mục Chu, rơi vào trong cổ của anh, cuối cùng hóa thành d.a.o nhọn đ.â.m vào tim anh.

Anh không muốn để cho vợ khóc.

Không muốn một chút nào cả.

Hứa Mục Chu đưa Tiêu Thanh Như trở về nhà ngang.

Anh đặt người lên trên ghế sofa, thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Tiêu Thanh Như, trong tim Hứa Mục Chu giống bị người bóp một cái.

Anh muốn lau khô nước mắt của cô, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Thay vì an ủi tạm thời, Hứa Mục Chu cảm thấy có lẽ bọn họ nên thẳng thắn nói chuyện một lần.

Nếu không, cho dù bây giờ có dỗ được vợ thì về sau khi cô nhớ tới chuyện này vẫn sẽ khổ sở.

"Những gì anh vừa nói đều là lời thật, đúng là anh không quá thích trẻ con, nhưng mà nghĩ đến chuyện mẹ của đứa bé là em, thật ra anh cũng đã từng lén chờ mong."

Nước mắt của Tiêu Thanh Như lại rơi xuống: "Có khả năng em sẽ khiến anh thất vọng."

Hứa Mục Chu lắc đầu: "Chúng ta kết hôn không phải là vì sinh con, chỉ cần ở bên em, những thứ khác đều không quan trọng."

"Cha mẹ bên kia..."

"Kết hôn và sinh hoạt là chuyện của hai người chúng ta, em không cần lo lắng, nếu có vấn đề gì thì có thể giao cho anh giải quyết."

Cảm xúc của Tiêu Thanh Như chuyển biến tốt hơn một chút, thật ra cô thật sựu rất sợ trưởng bối thúc dục chuyện sinh con, mà cô lại không sinh được.

Mặc dù cô biết quyền quyết định ở trong tay của mình, nhưng nếu như trưởng bối thúc giục thì sẽ khó tránh khỏi vẫn có áp lực tâm lý.

Hứa Mục Chu cầm tay của cô: "Hơn nữa bác sĩ nói là có khả năng, vậy thì chúng ta vẫn còn có cơ hội trị liệu tích cực, nếu như thực sự không có duyên phận thì chúng ta cũng đừng cưỡng cầu, chỉ cần cơ thể em khỏe mạnh thì cũng đã đủ rồi."

Có một số việc, không phải cố gắng thì sẽ có hồi báo, những lời Hứa Mục Chu nói đều suy nghĩ trong lòng của anh.

Nghe Hứa Mục Chu nói đến chuyện tiếp nhận trị liệu, trong lòng Tiêu Thanh Như không còn khó chịu như trước nữa.

Nếu như anh nhiều lần cường điệu mình không thích trẻ con, có thể cô sẽ cảm thấy anh đang nói dối.

Sau đó, cô sẽ liên tục tự hỏi mình, có thật là anh không thích trẻ con không?

Thật sự không muốn làm cha sao?

Nhưng bây giờ anh nguyện ý cùng cô đối diện với vấn đề, bất an trong lòng Tiêu Thanh Như đã tiêu tán hơn phân nửa.

Không ai có thể nói chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, ít nhất là cho đến bây giờ, hai người họ đã hỗ trợ lẫn nhau và sát cánh cùng nhau vượt qua mọi thăng trầm.

"Cám ơn anh."

Hứa Mục Chu sờ lên mặt của cô: "Chúng ta là vợ chồng, vấn đề của em chính là vấn đề của anh, vốn nên cùng nhau đối mặt."

Anh không để lại dấu vết thở phào một hơi, thật ra trong lòng của anh cũng có sợ hãi.

Sợ vợ dùng cái cớ này rời khỏi mình.

Khi còn bé, nhà bọn họ ở trong một con hẻm, đã có một người chị gái bởi vì không sinh được con nên ép chồng ly hôn.

Về sau chồng của chị ấy cưới người khác, rồi sinh con, cuộc sống lại trôi qua như gà bay chó chạy.

Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận to, cãi nhau ầm ĩ.

Cho nên những thứ con cái không cần thiết phải cưỡng cầu.

Chỉ cần đời này bọn họ cứ thế trôi qua yên ả, vậy thì sẽ không có tiếc nuối.

Hứa Mục Chu càng siết c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thanh Như tay, chỉ cần cô còn ở bên cạnh, anh có thể không cần gì cả.

Tiêu Thanh Như không phải loại người gặp chuyện sẽ né tránh, oán trời trách đất, sau khi khóc một trận, tâm trạng của cô đã dịu đi rất nhiều.

Bất kể về sau cô có thể sinh con hay không, thì vẫn nhất định phải điều trị cơ thể.

Cứ làm hết sức mình, còn lại thì nghe mệnh trời đi.

Bình Luận (0)
Comment