Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 150

Thấy cô đã thả lỏng, Hứa Mục Chu vào phòng tắm lấy khăn mặt lau mặt cho Tiêu Thanh Như.

Anh sờ lên hốc mắt của cô: "Em ngủ trước một lát đi, anh về bên cha mẹ bên kia một chuyến, có khả năng bọn họ còn đang chờ."

Hiện trạng thái cô đang thế này, nếu để cho cha mẹ nhìn thấy thì chắc chắn bọn họ sẽ lo lắng.

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Anh đi đi."

Cô không muốn trở về phòng đi ngủ, nên cứ như vậy dựa lưng vào trên ghế sofa.

Bác sĩ đã nói phải chú ý giữ ấm, huống chi bây giờ cô còn đang tới kinh nguyệt, Hứa Mục Chu vào nhà lấy tấm thảm ra đắp lên người Tiêu Thanh Như.

Lúc này nhìn cô vừa tủi thân lại yếu ớt, Hứa Mục Chu chỉ muốn đối xử với cô tốt một chút, cho dù chỉ là hơn một chút.

Anh dịu dàng hôn lên khoé miệng Tiêu Thanh Như, mang theo quý trọng và thương tiếc.

"Anh sẽ về nhanh thôi."

"Ừm."

Mặc dù rất muốn ở bên cạnh vợ, nhưng người nhà họ Tiêu bên kia còn đang chờ, Hứa Mục Chu chỉ có thể cẩn thận đi từng bước ra cửa.

Khi ra khỏi nhà ngang thì biến thành chạy chậm.

Mẹ Tiêu đã ra cửa nhìn nhiều lần, nhưng vẫn không thấy con gái và con rể về nhà.

Bà không nhịn được lẩm bẩm: "Có phải hai đứa nọ gặp phải chuyện gì hay không? Sao đến bây giờ mà vẫn chưa trở lại?"

Sủi cảo trên bàn cũng sắp lạnh rồi.

Mặc dù Tiêu Hoài Thư cảm thấy có Hứa Mục Chu ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì được, nhưng lại sợ em gái nhà mình thật sự gặp phải chuyện gì đó.

"Để con đi đón hai đứa nó."

"Được rồi, con mau đi đi."

Từ trước cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện này, cho dù có chuyện gì xảy ra hay không thì cứ đi xem một chút cũng tốt.

Lúc cần thiết còn có thể giúp một tay.

Tiêu Hoài Thư còn chưa đi ra ngoài, Hứa Mục Chu đã tới trước.

"Sao chỉ có một mình cậu về, em gái tôi đâu?"

Sắc mặt Hứa Mục Chu như thường: "Thân thể cô ấy không thoải mái, nhà ngang bên kia gần hơn một chút nên tôi đưa cô ấy về bên kia rồi."

Mẹ Tiêu nghe thấy anh nói cơ thể con gái khó chịu, vội vàng hỏi: "Có nghiêm trọng không? Hay là cứ đi bệnh viện kiểm tra xem."

Từ khi năm ngoái, sau khi Tiêu Thanh Như bị viêm ruột thừa, mẹ Tiêu chỉ lo lắng cho cơ thể của cô, sợ cô lại đột nhiên sinh ra bệnh nặng gì đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà khoảng thời gian trước bà nhất định phải bảo con gái chuyển về nhà ở.

"Bọn con đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Mẹ Tiêu đoán có thể là có con trai ở đây nên con rể không nói nhiều, thế là bà đuổi người đi: "Con vào phòng bếp hâm nóng sủi cảo lại đi, để Tiểu Hứa mang về bên kia ăn."

"Vâng."

Khi mọi người rời đi, mẹ Tiêu mới nói: "Mẹ hiểu rõ đứa nhỏ Thanh Như này, nếu như tình huống không nghiêm trọng, khẳng định nó khẽ cắn môi qua đây rồi, con nói thật với mẹ đi, con bé đã xảy ra chuyện gì?"

Có nên nói chuyện kia cho trưởng bối hay không, Hứa Mục Chu cảm thấy hẳn là nên hỏi ý vợ.

Nên anh chỉ có thể lựa lời để nói.

"Lúc trước con đã nói cơ thể người phụ nữ không giống đàn ông, không thể để bị lạnh, mà cô ấy còn đông lạnh lâu như vậy, mấy lần trước tới kinh nguyệt sắc mặt cô ấy đã không dễ nhìn rồi, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến tình trạng này."

Mẹ Tiêu sắp hận Giang Xuyên đến chết, nếu không phải anh ta nửa đường bỏ người lại thì Thanh Như sẽ không phải chịu nhiều khổ như vậy.

Trong lòng bà lo lắng không thôi, kinh nguyệt của con gái xảy ra vấn đề, có thể ảnh hưởng s.i.n.h d.ụ.c về sau hay không?

Chỉ cần nghĩ như vậy, bà đã hận không thể đánh c.h.ế.t Giang Xuyên ngay lập tức.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, bà nhỏ giọng căn dặn: "Tiểu Hứa, hai ngày này con phải chăm sóc Thanh Như thật tốt, ban đêm cho con bé ngâm chân, lại nấu thêm bát canh gừng ủ ấm cơ thể. Nếu đến lúc con đi làm mà con bé còn chưa khoẻ thì để mẹ qua chăm sóc nó, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của con.”

"Mẹ à, Thanh Như là vợ con, chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của con, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Mẹ Tiêu rất yên tâm về Hứa Mục Chu, bà lấy một túi đường đỏ từ trong ngăn tủ phòng khách ra.

Có khoảng chừng một cân.

"Nếu hai ngày nữa tình huống ổn hơn thì con có thể làm đường đỏ trứng gà, hoặc là trà gừng đường đỏ cho con bé."

"Đúng rồi, trong nhà còn một cân táo đỏ, con cũng lấy về cho con bé ăn đi, phụ nữ ăn thứ này có thể bổ khí huyết, tốt cho cơ thể."

Chỉ cần là đồ hữu ích cho cơ thể vợ thì Hứa Mục Chu đều nhận.

Chờ khoảng thời gian này qua đi, anh sẽ đi mua một phần trả lại.

Anh đi lên lầu lấy đồ của Tiêu Thanh Như: "Mẹ, vậy con đi về trước đây."

Mẹ Tiêu đã đóng gói xong sủi cảo: "Con mang về đi, nhân lúc còn nóng thì ăn luôn."

"Vâng ạ."

Tiêu Thanh Như ở nhà một mình, Hứa Mục Chu không yên lòng, nên chỉ mới chưa đầy mười phút đã rời đi.

"Mẹ, chắc chắn cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Như, mẹ đừng quá lo lắng, chung ta ăn cơm trước đi."

Mẹ Tiêu thở dài một hơi, con gái nhà mình thật sự đã bị Giang Xuyên hại thảm.

Nhà họ Hứa cũng chỉ có một con trai độc nhất, nếu Thanh Như có di chứng, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng bà dâng lên một cơn giận, có một số người, thật sự tâm hại người rất nặng!

Bình Luận (0)
Comment