Đồ ăn bữa trưa là canh trứng gà, Hứa Mục Chu cố ý bỏ thêm một chút thịt xông khói vào để tăng thêm hương vị, rất thích hợp ăn cùng với cơm.
Tuy rằng không có món cay nào như Tiêu Thanh Như thích, nhưng cô vẫn thấy rất hài lòng vì bữa ăn.
Có thể là do sức khỏe đang ngày càng tốt hơn, khẩu vị cũng theo đó tốt hơn, ăn cái gì cũng cảm thấy thơm ngon.
Ăn được một nửa, Tiêu Thanh Như mới phản ứng lại: "Anh lấy thịt xông khói từ đâu ra vậy? Hình như trước đây trong nhà đã hết rồi."
"Chắc là mẹ lén nhét trong túi."
Ngày hôm trước khi mang đồ về, sau khi sắp xếp đồ đạc lại, Hứa Mục Chu mới phát hiện ra bên trong còn dư một miếng thịt xông khói.
Tuy rằng chỉ có một cân nhưng thời buổi này vật tư khan hiếm, ai lại làm dư thịt xông khói được chứ?
Hơn nữa, khi treo phơi thịt sẽ bị hư, còn tốn muối, người bình thường đều không nỡ làm nhiều.
Có thể tưởng tượng được, phần tâm ý này quan trọng đến mức nào.
Được người nhà chiều chuộng, hơn nữa không giữ sự việc kia ở trong lòng, Tiêu Thanh Như hoàn toàn bình thường trở lại.
Cô khen Hứa Mục Chu: "Đồ ăn anh nấu ngon thật đấy, sắp sửa sánh ngang với các đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh rồi."
Đàn ông càng được khen ngợi thì làm việc càng hăng hái.
Tâm trạng của Hứa Mục Chu rất tốt: "Anh sẽ luyện tập thêm, chờ sau này về hưu sẽ ở nhà làm bảo mẫu cho em, chăm sóc em một ngày đủ ba bữa."
Tiêu Thanh Như mỉm cười: "Vậy anh tiếp tục cố gắng nhé."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ăn nhanh đi, để nguội sẽ không ngon đâu."
Thấy Tiêu Thanh Như ăn không ít, Hứa Mục Chu lập tức vui mừng, lượng cơm ăn cũng bắt đầu tăng lên, ăn sạch sẽ cả mâm.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Thanh Như tiếp tục nằm trên ghế sofa đọc sách, Hứa Mục Chu mang gà xuống tầng dưới, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới quay lại.
"Đồng chí Hứa, không phải tết nhất hay lễ lạc gì, sao bây giờ đã ăn thịt gà rồi?" Chị dâu nhà đối diện hỏi.
"Vợ tôi cảm thấy thân thể không thoải mái nên tôi làm con gà cho cô ấy để bồi bổ cơ thể."
"Khó trách hôm nay lại nghỉ phép ở nhà, vậy cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt đấy, phụ nữ đều rất chu đáo, những lúc như thế này cậu chăm sóc cô ấy, cô ấy sẽ ghi nhớ cái tốt của cậu cả đời."
Hứa Mục Chu gật đầu: "Chị dâu, lúc nào có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé."
"Được rồi, một lát nữa tôi tới luôn."
Chị dâu nhà đối diện sống ở trong thành phố, ngày hôm qua về nhà mẹ đẻ nghe nói một chút tin đồn, đang muốn tìm cơ hội đến nói chuyện với Tiêu Thanh Như.
Lúc này trên tay còn công việc phải làm, chỉ có thể chờ lát nữa.
Hứa Mục Chu vừa hầm gà xong, rảnh tay liền rúc vào bên cạnh Tiêu Thanh Như cùng đọc sách với cô.
"Đúng rồi, còn chưa uống thuốc nữa."
"Em vừa uống rồi."
Hứa Mục Chu lại lần nữa ngồi xuống, cho dù đang vai kề sát vai, anh vẫn cảm thấy khoảng cách quá xa, dứt khoát ôm người lên đặt trên đùi: "Anh xoa bóp cho em lần nữa nhé."
Tiêu Thanh Như ấn tay người đàn ông cách lớp quần áo: "Đừng làm ảnh hưởng đến việc đọc sách của em."
"Anh không làm chuyện gì khác hết."
Tiêu Thanh Như quay đầu đi, bày ra vẻ mặt không nói nên lời: "Anh còn muốn làm chuyện khác nữa?"
"Anh vẫn chưa cầm thú đến mức đó."
Bàn tay cực nóng áp vào bụng Tiêu Thanh Như, vẫn không nhúc nhích, quả thực không quấy rầy người khác.
Hai người họ cứ như vậy ôm nhau mười mấy phút, chờ đến khi chị dâu nhà đối diện đến thăm nhà, Hứa Mục Chu liền xuống ruộng hái cải trắng.
Chị dâu nhà đối diện họ Ngô, cười trêu ghẹo Tiêu Thanh Như: "Đồng chí Hứa nhà mấy đứa là người đàn ông có mắt nhìn nhất mà chị từng thấy, cậu ấy cố tình chừa không gian cho chúng ta nói chuyện đấy."
"Chị dâu, đừng khen anh ấy nữa."