Mẹ Tiêu giận dỗi liếc cô một cái: "Chẳng phải là chuyện tiện tay thôi sao? Dù sao mẹ cũng đang rảnh."
Mẹ Tiêu tận mắt nhìn con gái uống canh gừng, lúc này bà mới hài lòng.
"Con rể nghĩ sao về chuyện này?"
"Cũng giống như mẹ, trị bệnh trước, cứ làm hết sức mình, về phần kết quả như thế nào thì theo ý trời là được."
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Tiêu thở dài một hơi: "Nhân phẩm của con rể không cần bàn, chắc chắn nó sẽ không vì việc này mà có ý kiến với con, mẹ chỉ lo lắng bên ông bà thông gia, bọn họ chỉ có một mình Tiểu Hứa là con trai độc đinh, có khả năng muốn hai đứa sinh một đứa bé."
"Hứa Mục Chu nói anh ấy sẽ giải quyết vấn đề này."
Mẹ Tiêu gật đầu: "Thằng bé là người ở giữa, chuyện này nên để nó giải quyết, nhưng mà mẹ vẫn khuyên con cứ giấu bọn họ trước đã."
Con gái nhà mình làm việc quá thẳng thắn, mẹ Tiêu lo không quá hai ngày, có khả năng con mình sẽ truyền chuyện này đến Bắc Kinh mất.
"Dù sao thì hiện tại các con cũng chưa có ý định có con, trước hết cứ giấu hai năm, nếu đến lúc đó vẫn chưa chữa trị được thì lại nói với bọn họ cũng không muộn, tránh cho bọn họ lại phải lo lắng theo."
Tiêu Thanh Như không phải kiểu người không giấu được chuyện trong lòng : "Con cũng nghĩ như vậy, cứ điều trị một thời gian trước rồi nói sau."
Giống như mẹ cô đã nói, nếu trong thời gian này mà chữa khỏi được, thì có thể bớt đi không ít phiền phức.
Mãi cho đến lúc nấu cơm, mẹ Tiêu giúp Tiêu Thanh Như nấu cơm trước, ước chừng con rể sắp về nên định về nhà.
"Mẹ ăn đã rồi hãy về."
"Mẹ còn phải về nấu cơm cho cha và anh trai con."
"Để hai người bọn họ tự làm đi."
Mẹ Tiêu xua tay: "Khả năng bếp núc của cha và anh con đều chẳng ra làm sao cả, toàn nấu ra mấy món không thể ăn nổi."
"Đúng rồi, con xin nghỉ mấy ngày?"
"Cả ngày hôm nay ạ."
Mẹ Tiêu có chút bận tâm: "Nếu không thì con xin nghỉ hai ngày đi, chờ kinh nguyệt hết thì lại đi làm."
"Con hiểu cơ thể của mình mà, đi làm không thành vấn đề đâu mẹ."
Hiện tại bụng của cô cũng đã không đau nữa, mà việc điều trị cơ thể không phải chuyện trong một sớm một chiều, cũng không thể mỗi lần tới kinh nguyệt đều xin phép nghỉ được.
Nếu xin nghỉ nhiều lần, chắc chắn người khác sẽ có ý kiến.
Nếu tình trạng quả thật đến mức tới kỳ kinh nguyệt phải xin phép nghỉ, thì Tiêu Thanh Như cảm thấy mình cũng nên nghỉ việc luôn.
"Đứa nhỏ này, con cứ bướng bỉnh, nếu cơ thể không thoải mái thì con nhất định phải xin phép nghỉ đấy."
"Con biết rồi mà."
"Thân thể là tiền vốn làm cách mạng, cùng lắm thì chúng ta từ bỏ công việc này."
"Không nghiêm trọng như mẹ tưởng tượng đâu, mẹ cứ yên tâm đi."
Sau khi dặn dò một phen, lúc này mẹ Tiêu mới rời đi.
Khoảng mười phút sau, Hứa Mục Chu cũng quay về, trong tay anh còn xách theo một con gà và một rổ trứng gà.
Về phần những thứ khác, anh đã đưa đến nhà họ Tiêu.
"Mẹ vừa tới hả em? Vừa rồi anh ở bên kia nhưng không thấy người."
"Mẹ vừa đi không lâu, chắc hai người đã bỏ lỡ nhau rồi."
Anh cất đồ rồi đi vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc này mới tới ôm Tiêu Thanh Như.
"Em còn khó chịu lắm không?"
"Không khó chịu." Tiêu Thanh Như đẩy lồng n.g.ự.c người đàn ông ra: "Cửa còn chưa đóng đâu, nếu bị người ta thấy được thì xấu hổ lắm."
Nói cái gì thì cái đó đến.
Chị dâu sống ở phía đối diện tình cờ đến nhà họ đổi than tổ ong, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Vì để hóa giải xấu hổ, chị dâu còn cười trêu ghẹo bọn họ: "Người trong viện gia chúc đều nói tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, xem như hiện tại chị đã được tận mắt nhìn thấy."
Nhìn dáng vẻ dính người vừa rồi của Hứa Mục Chu, cứ như hai người với anh trước kia!
Tiêu Thanh Như thoát khỏi ôm ấp của người đàn ông, cô hỏi: "Chị dâu, chị tìm em có chuyện gì không?"
"A, chuyện là như vậy, hôm qua chị không ở nhà mà than tổ ong trong nhà lại tắt nên tính sang nhà em xin than mồi."
Hứa Mục Chu đi vào phòng bếp, cầm cặp gắp kẹp cục than tổ ong đang cháy được một nửa ra.
Chị dâu nhà đối diện để lại than tổ ong chưa dùng hết: "Các em cứ bận tiếp đi, chị cũng về nấu ăn đây."
Nói xong, người đã trở về nhà đối diện.
Tiêu Thanh Như lườm Hứa Mục Chu một cái: "Đều tại anh."
"Vợ chồng nhà ai ở nhà mà không như vậy? Em sợ cái gì?"
Vợ chồng ở nhà không cần quá đứng đắn, nếu không thì sớm hay muộn cũng trở thành anh em, Hứa Mục Chu nghĩ như vậy.
Anh mở radio ra: "Vợ ơi, em nghe radio một lát, anh đi làm cơm."
"Để em giúp anh một tay."
"Không cần đâu, mấy ngày nay em không thể đụng vào nước lạnh, em cứ nghỉ ngơi tử tế đi."
Anh dùng kẹp gắp cục than tổ ong chưa dùng hết vào phòng bếp.
Bữa sáng thì tùy tiện ăn một chút, đến tối có thể ăn thịt gà, lại dùng canh gà nấu thêm bát mì, chắc chắn vợ sẽ thích.