Nửa đêm, khi đứa trẻ đái dầm, Đỗ Vãn Thu hoàn toàn suy sụp.
Cô ta tát đứa bé mấy cái.
“Oa oa oa~”
“Khóc cái gì mà khóc, đồ vô dụng!”
Trước kia còn có thể trở thành công cụ, dùng để nắm thóp Giang Xuyên, hiện tại công dụng duy nhất cũng không còn, Đỗ Vãn Thu đã mất hết kiên nhẫn với đứa trẻ.
Lung tung thay tã cho đứa bé, sau đó cô ta di chuyển đến góc giường ngủ.
Muốn khóc thì khóc đi, khóc mệt sẽ tự ngủ.
Cách âm của nhà ngang không tốt lắm, tiếng khóc của đứa trẻ trong đêm phá lệ chói tai.
Cho đến khi có người tới gõ cửa, Đỗ Vãn Thu mới giả bộ đứng lên dỗ đứa bé.
Nếu sớm biết trở về không gặp được Giang Xuyên, còn phải chăm con, cô ta đã không quay lại.
Đỗ Vãn Thu nghĩ như vậy.
Giang Xuyên không nghỉ, chắc chắn hôm sau cô ta cũng không gặp được ai.
Đỗ Vãn Thu để đứa bé lại cho chị dâu Vương chăm sóc rồi trở về thành phố.
Nếu không phải tổn thất hai nghìn tệ, không cam lòng, cô ta mới không muốn trở về mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh với Giang Xuyên.
Những người sống trong cùng tòa nhà Đỗ Vãn Thu nhìn thấy hành vi của cô ta, mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ được mở rộng tầm mắt.
“Đứa bé do cô ta sinh, vậy mà cô ta có thể yên tâm thoải mái ném cho người khác chăm sóc, cô ta không còn lương tâm sao?”
“Nếu cô ta có lương tâm sẽ không làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy rồi.”
“Nhưng nếu cô ta không muốn nuôi dưỡng con, vậy đưa thẳng đến nhà họ Giang không phải tốt hơn sao? Còn mình thì đưa cho Giang Xuyên, thật sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người mặt dày vô sỉ như thế.”
“Một loại gạo mễ nuôi trăm loại người, thấy nhiều sẽ thành thói quen.”
“Dính dáng với cô ta thật xui xẻo, may mà tôi vẫn luôn chán ghét cô ta nên không lui tới.”
“Loại phụ nữ này tâm cao ngất, cũng không nhìn xem mình đáng mấy cân mấy lượng, hiện tại có công việc càng làm cho cái đuôi vểnh lên trời, tôi phải cách xa cô ta một chút, đỡ phải bị cô ta dạy hư.”
“Con dâu nhà họ Vương không phải thân thiết với Đỗ Vãn Thu nên mới bị mọi người ghét bỏ sao?”
“Đúng rồi tục ngữ có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, người nọ cũng không phải người tốt lành gì, tâm nhãn nhiều lắm.”
“Tội nghiệp nhất vẫn là đứa trẻ, chờ nó trưởng thành sẽ biết những việc này, không biết sẽ có cảm giác gì.”
“Tôi thấy còn không bằng đưa về nông thôn, ít nhất bên kia đều là người thân của đứa bé, tốt hơn là để ở nhà họ Giang không minh bạch, tôi không biết sau này thằng bé sẽ mang họ Trương hay họ Giang.”
“Ở nông thôn cũng là ăn nhờ ở đậu, huống gì những người đó đều không phải thứ tốt, đưa đứa bé về có thể nuôi sống không cũng là vấn đề.”
“Ít nhất Giang Xuyên cũng thật lòng đối xử với đứa bé, ở bên này không cần lo lắng việc ăn uống, ở nông thôn đứa bé năm sáu tuổi đã bắt đầu làm công, thật sự rất đáng thương.”
“Đây là con trai, đưa về nông thôn ở càng tốt, làm công thì làm công, còn tốt hơn phải xem sắc mặt người khác.”
“Cho nên mới nói đứa nhỏ này đáng thương, dù có chọn như thế nào đều không đúng.”
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.”
“......”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sống chung trong một tập thể, một chút tiếng động mọi người đều có thể biết được.
Trước kia Tiêu Thanh Như từng ‘giao lưu’ với Đỗ Vãn Thu nên biết cô ta tham lam đến mức nào.
Ở bên này chịu thiệt, sau khi về xưởng nhất định sẽ làm gì đó.
Diêm Vương cũng không ngăn được quỷ tìm chết, vậy nên cứ để cô ta tiếp tục lăn lộn đi.
“Vợ ơi, tới giờ uống thuốc rồi.”
“Không phải mới vừa ăn cơm xong sao?”
“Lúc này đã là giữa trưa rồi.” Về chuyện điều trị thân thể, Hứa Mục Chu còn rõ ràng hơn Tiêu Thanh Như.
Nhắc nhở cô uống thuốc đúng giờ, còn giúp Tiêu Thanh Như ngâm chân, mát xa, còn nấu canh nóng đó cho cô uống.
Mẹ Tiêu lo lắng cho bọn họ nên ghé nhà nhìn một lần.
Thấy con rể chăm sóc con gái rất tốt, hơn nữa không có cảm xúc tiêu cực gì, bà không nhịn được thầm khen trong lòng.
Lo lắng mình sẽ ảnh hưởng đến thế giới vợ chồng son hai người, bà ngồi chưa được vài phút đã quay về.
“Vợ à, hội diễn tân binh lần này anh lại không thể đi xem được.” Giọng nói người đàn ông tràn đầy tiếc nuối.