Hứa Mục Chu mới về từ chương trình trao đổi ở Bắc Kinh, anh còn rất nhiều việc phải làm.
Tiêu Thanh Như: “Công việc rất quan trọng.”
“Anh muốn xem.” Vẻ mặt uất ức nhìn Tiêu Thanh Như, rất lâu rồi anh chưa thấy dáng vẻ vợ trên sân khấu.
“Không phải anh chưa từng thấy mà.”
“Nhưng xem không đủ.” Được người đàn ông của mình khen ngợi, Tiêu Thanh Như vẫn rất có cảm giác thành tựu.
Hai người ở bên nhau, nếu không thể thưởng thức nhau, sau này khó có một cuộc sống tốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nâng cằm lên: “Xem anh biểu hiện thế nào, nếu tâm trạng em tốt có thể nhảy một lần cho mình anh xem.”
Hứa Mục Chu ôm chặt lấy Tiêu Thanh Như: “Chờ em khỏe rồi anh sẽ mát xa toàn thân cho em.”
Tiêu Thanh Như lo lắng anh đang chơi chữ với mình nên không mắc câu.
“Cho anh thiếu trước, sau này em sẽ nghĩ điều kiện trao đổi với anh, nhưng anh đừng chơi xấu.”
Chỉ cần vợ nói ra điều kiện, cái gì Hứa Mục Chu cũng có thể đáp ứng.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
“Hứa rồi đấy.”
Tiểu Thanh Như vẫn còn đang trong kỳ kinh nguyệt, lúc này Hứa Mục Chu chỉ muốn cho cô nghỉ ngơi nhiều thêm.
“Mấy ngày nữa rồi nhảy cho anh xem, anh không gấp.”
Tiêu Thanh Như trêu chọc anh: “Hiện tại anh biết người nhà có đãi ngộ tốt thế nào chưa?”
“Thật sự rất tốt.” Người khác chỉ có thể đứng nhìn cô từ xa, mà anh lại có thể gần gũi thưởng thức, thậm chí còn có thể để vợ đơn độc khiêu vũ cho anh.
Không có ai may mắn hơn anh cả.
Từ khi Hứa Mục Chu trở về nhà, hai người lại khôi phục cuộc sống gắn bó ngày xưa.
Ngày thường mỗi người bận việc riêng, về nhà liền làm việc nhà, cùng nhau đọc sách, nghe radio.
Trong lúc tâm huyết dâng trào, Hứa Mục Chu còn dùng máy chụp hình mua lúc kết hôn chụp cho Tiêu Thanh Như rất nhiều bức ảnh.
Cuộn phim rất đắt, rửa ảnh cũng rất đắt, hành vị của anh bị Tiêu Thanh Như xem là tiêu tiền như rác.
Nhưng nghĩ đến vài thập niên sau có thể lấy ra những ảnh chụp giúp nhớ lại cuộc sống hiện tại, Tiêu Thanh Như cảm thấy tiền tiêu rất đáng.
Khoảng nửa tháng sau, Hứa Mục Chu tiến hành huấn luyện khép kín, cũng bỏ lỡ buổi biểu diễn của Tiêu Thanh Như.
Mẹ Tiêu có nhiều thời gian rảnh, vì vậy bà đã đến xem.
Những người trong viện cũng muốn đến nhưng họ không được mời.
Về chuyện này, ngoại trừ hâm mộ còn có ghen tị.
“Chị dâu Giang, sao chị không đi xem buổi biểu diễn? Trước kia chị đều đến xem các buổi biểu diễn của Thanh Như mà.”
Mẹ Giang thầm mắng những người này không lựa lời nói.
Ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Còn không phải ở nhà giữ cháu sao, làm sao có thời gian đi xem buổi biểu diễn.”
“Hơn nữa, buổi biểu diễn cũng không có gì hay, đơn giản chỉ là tới để g.i.ế.c thời gian.”
“Chị dâu Giang, trước kia chị không phải nói như vậy, mặc dù Thanh Như lui hôn với nhà chị, nhưng cô cũng không thể ghi hận cô ấy, dù sao người làm sai cũng là con trai nhà các người.”
“Chuyện đó xác thật là do A Xuyên nhà các người làm việc trái đạo đức, nhưng mà anh ta đã cưới Đỗ Vãn Thu, Thanh Như cũng gả cho nam đồng chí có tiền đồ, hiện tại chị cũng có cháu nội, xem ra mọi người đều vui.”
Mẹ Giang tức tới mức vặn vẹo mũi, nếu có thể lựa chọn, bà ta sẽ gặp loại cuộc sống như thế này sao?
Những người này chỉ thích nói chuyện mỉa mai!
Lúc trước thái độ của bọn họ không phải như vậy, đúng là một đám ba phải!
Nếu tiếp tục nói chuyện với bọn họ, mẹ Giang cảm thấy mình sẽ bị tức chết, bà ta đóng sầm cửa lại, tức giận thở phì phì vào nhà.
“Bà ta thật thú vị, lúc trước xem Tiêu Thanh Như như bảo bối, cả ngày khoe khoang con dâu tương lai của bà ta giỏi thế nào, hiện tại sụp đổ rồi, trong tối ngoài sáng đều bắt đầu đi hạ thấp người khác!”
“Có những người là vậy, chỉ cần nháo băng liền hận không thể giẫm lên người khác đá mấy cái.”
“May mà gia thế Tiêu Thanh Như tốt, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt nạt.”
“Cha mẹ tranh đua, con cái mới không bị bắt nạt.”
“Đúng vậy.”