Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 169

Có thể là do uống thuốc có tác dụng, Tiêu Thanh Như đã có kinh nguyệt trở lại, mặc dù dạ dày vẫn đau, nhưng không còn đau nhiều như lần trước nữa.

Cô đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ bảo cô tiếp tục uống thuốc, chú ý hơn đến thói quen sinh hoạt, không nên đụng vào những thứ không nên đụng, có thể kiêng được thì phải cố gắng kiêng.

Hết bảy ngày, kinh nguyệt đã sạch, không kéo dài gần mười ngày giống như trước nữa.

Mặc dù hy vọng chữa khỏi bệnh hoàn toàn rất mong manh, nhưng cuối cùng cũng có một tia hy vọng.

Tiêu Thanh Như tin chỉ cần tiếp tục điều dưỡng một thời gian, tình hình sẽ ngày càng tốt hơn.

Vì thế, lúc uống thuốc cô cũng không chê đắng nữa.

Cô tích cực uống thuốc, ngược lại Hứa Mục Chu lại càng thương Tiêu Thanh Như.

Nếu như không phải còn lý trí, biết vạch trần chuyện này sẽ chỉ khiến người khác bàn tán vợ mình, anh đã tìm kẻ thủ phạm để tính sổ.

“Nếu còn nhăn mày nữa, anh sẽ trở thành ông già đấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chê anh à?"

Tiêu Thanh Như cố ý trêu chọc anh: “Sở dĩ em nhìn trúng anh, một phần nguyên nhân cũng là vì khuôn mặt này.”

Hứa Mục Chu chú ý vào điểm khác: "Mấy nguyên nhân khác là gì?"

"Vóc dáng."

"Còn gì nữa không?"

Tiêu Thanh Như chớp mắt: “Lúc mặc đồng phục trông rất đẹp trai.”

Hứa Mục Chu véo mặt cô: “Không thấy bên trong anh có gì à?”

“Ừ, mặt anh dày quá, không nhìn được bên trong."

Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên nguy hiểm: "Không nhìn được? Vậy thì lại gần, cảm nhận một chút."

Tiêu Thanh Như muốn trốn, nhưng lại bị người đàn ông giam ở trong lòng.

Vẫn bá đạo như mọi khi.

Còn mang khí thế có c.h.ế.t cũng không bỏ qua.

Bày đặt nói hoa mỹ, phải thể hiện mọi mặt của bản thân, để vợ nhận ra điểm mạnh của mình.

Thời gian bình yên trôi qua vội vã.

Lúc cuối năm, Tiêu Thanh Như lại gặp được người nhà họ Trương ở viện gia chúc.

Lần cuối cùng gặp nhau, đã là năm ngoái.

Khi đó, cô cảm thấy chuyện này còn chưa kết thúc, giờ không phải, mới một năm đã “trở lại” rồi sao.

Giọng đối phương rất lớn, không cần cố ý nghe, âm thanh cũng tự động chui vào trong tai Tiêu Thanh Như.

Theo họ nói, họ đến để thăm đứa bé.

Lần này Đỗ Vãn Thu không có ở đây, mẹ Giang chỉ có thể tự mình đối phó với nhà họ Trương.

"Có gì muốn nói thì về nhà nói, cứ bô bô cái mồm là thế nào?"

"Cũng không nói chuyện gì đáng xấu hổ cả, bà lo lắng thế để làm gì?"

Mẹ Giang xấu hổ đến mặt đỏ bừng: “Chỗ này là viện gia chúc, không ai lớn tiếng vậy cả, bà làm như vậy không sợ mất mặt à."

Mẹ chồng Trương không vui: “Tôi luôn nói chuyện như vậy, không trộm không cướp, cũng không nói xấu người khác, sao lại phải xấu hổ?”

Mẹ Giang: "..."

Nói chuyện với người thô tục, đúng là không có ý nghĩa gì cả!

Mẹ chồng Trương vẫn còn nhớ Tiêu Thanh Như, nhớ đến chuyện không hay mình gây ra lần trước, trong lòng không khỏi bồn chồn, chỉ sợ mình sẽ bị người ta mang hận.

Bà ta hất tay mẹ Giang ra, ngượng ngùng chào hỏi Tiêu Thanh Như.

“Tiểu đồng chí, chuyện lần trước là thím không đúng, nếu biết cháu là con gái của tư lệnh, cho thím trăm lá gan, thím cũng không dám giới thiệu cháu của thím cho cháu. Chuyện đã lâu nhưng trong lòng thím vẫn còn băn khoăn, không nói xin lỗi với cháu thím sẽ cảm thấy áy náy."

Tiêu Thanh Như cười cười nhìn bà Giang, nhưng sắc mặt lại đen như đáy nồi.

Cô mỉm cười nói: "Thím cũng là có lòng tốt, nên mới giới thiệu đối tượng cho cháu, không biết lần này thím đến có chuyện gì?"

Trong lòng mẹ Giang thầm nghĩ không hay, từ lúc nào Tiêu Thanh Như lại dễ nói chuyện như vậy, dựa theo tính tình của con bé, nên trực tiếp rời đi mới đúng.

Không phải con bé đang có chủ ý gì xấu chứ?

Bà ta muốn giục người nhà họ Trương đi nhanh lên.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Như quan tâm bọn họ, mẹ chồng Trương kích động vô cùng, làm sao có thể làm theo ý muốn của mẹ Giang?

Bà ta thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: “Đứa bé giờ đã hơn một tuổi, bọn thím mới gặp thằng bé một lần, mỗi lần nghĩ đến thằng bé là thím lại không ăn không ngủ được.”

“Chẳng là thấy tết đang đến gần, nên bọn thím đường xa đến đây, muốn gặp mặt thằng bé một cái.”

Tiêu Thanh Như mặt đầy đồng tình: “Người ta nói cách bối thân*, nhất định là các thím nhớ đứa bé lắm rồi. Lớn tuổi mà ngồi xe lửa lâu như vậy, cũng không dễ dàng gì.”

*Thế hệ cách nhau thì càng thương nhau.

"Đúng vậy, đây là đứa bé của nhà họ Trương bọn thím, bọn thím không thể không quan tâm được."

Tiêu Thanh Như lại gật đầu: “Bây giờ đồng chí Đỗ làm việc ở trong công xưởng, các thím không cần phải lo lắng cho đứa bé quá đâu, ở bên này thằng bé sống rất tốt.”

Hai vợ chồng nhà họ Trương nhìn nhau, trên mặt cùng hiện lên vẻ tham lam.

Công việc của Đỗ Vãn Thu chắc chắn là do nhà họ Giang gia sắp xếp, có thể xin vào công xưởng dễ dàng như vậy, gia cảnh nhà họ Giang phải giàu đến mức nào?

Sự tham lam trong mắt hai người này, cơ bản không thể che giấu được, mẹ Giang nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Thanh Như muốn hại c.h.ế.t bọn họ sao?

Bà ta vội vàng nói: “Nếu các người muốn tìm Đỗ Vãn Thu thì tôi sẽ nhờ người đưa các người đến thành phố."

Mẹ chồng Trương cười cong mắt nói: "Không cần vội, đi thăm đứa bé trước, qua hai ngày nữa đi thành phố gặp Đỗ Vãn Thu sau cũng chưa muộn."

Mắt mẹ Giang tối sầm, hóa ra bọn họ muốn còn muốn ở lại đây thêm hai ngày nữa!

Mắt Tiêu Thanh Như hơi cong lên, nói với mẹ chồng Trương thêm đôi câu, ngầm khen ngợi cuộc sống của nhà họ Giang và Đỗ Vãn Thu tốt như thế nào.

Hai vợ chồng nhà họ Trương nghe vậy nhiệt huyết sôi trào, lòng tham trong mắt họ gần như tràn ra ngoài.

Đạt được mục đích, Tiêu Thanh Như đi về nhà.

Mẹ chồng Trương cười nói: “Đồng chí Tiêu đúng là một đứa bé ngoan, không giống như một số người, coi thường người nhà quê.”

Mẹ Giang thầm nghĩ trong lòng, con bé đó đang lợi dụng các người, còn ở đấy mà vui vẻ.

Bà ta chẳng còn gì luyến tiếc nữa, đưa người về nhà.

Lần trước nhà họ Trương lấy đi hơn 2000 tệ, lần này bọn họ còn lấy đi cái gì nữa?

Mẹ Giang nghĩ không ra.

Nhưng có một điều bà ta dám chắc chắn là, những người này sẽ không trở về tay không.

Bình Luận (0)
Comment