Tiêu Thanh Như trở về nhà mẹ.
Mẹ Tiêu hỏi cô: "Sắp đến tết rồi, đồ mang về Bắc Kinh đã chuẩn bị xong chưa?"
"Vẫn chưa chuẩn bị xong, ngày mai bọn con định đi thành phố một chuyến, mua ít đặc sản ở đó."
Mẹ Tiêu nói: “Nếu có thịt dê, các con mua một ít về nhé, mẹ làm thịt dê khô, đến lúc đó các con mang về Bắc Kinh ăn, để ông bà sui gia cũng nếm thử."
"Dạ."
"Khi nào đi, nhớ kiểm tra lại."
"Mẹ yên tâm, con sẽ không quên đâu."
Hứa Mục Chu không ở nhà, Tiêu Thanh Như mua một phần thịt kho tàu ở nhà ăn, ăn cơm chùa ở nhà cha mẹ.
Trên bàn ăn, Tiêu Thanh Như nói bóng gió về chuyện phi công nữ, nhìn biểu hiện của anh trai cô, cô biết Hứa Mục Chu không lừa cô.
Anh trai của cô, đúng là cây vạn tuế ra hoa rồi.
Dù tương lai vẫn chưa rõ ràng, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn rất vui vì anh trai mình đã có đối tượng.
Trước đây cô hẹn hò với Hứa Mục Chu, Tiêu Hoài Thư đã trêu ghẹo cô rất nhiều.
Về sau cô nhất định phải trả lại!
Ăn cơm, giúp rửa bát đũa xong, lúc này cô mới trở về nhà ngang.
Lúc đi ngang qua nhà họ Giang, cô còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói của mẹ chồng Trương.
Dù không có ở hiện trường, cũng cảm nhận được không khí kỳ quái ở đó.
Tiêu Thanh Như cong môi, náo nhiệt thật đấy.
"Thanh Như, hôm nay đồng chí Hứa không về nhà cùng em à, không giống phong cách của cậu ấy lắm thì phải?"
"Mấy ngày nay anh ấy bận ạ."
"Đồng chí Hứa nhà em nỗ lực thật, e rằng không đến hai năm nữa lại được thăng chức."
"Chuyện sau này không biết được ạ, nhưng vẫn cảm ơn lời tốt đẹp của chị dâu."
Nói vài câu với người quen biết xong, Tiêu Thanh Như rời đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Để lại mấy người đang hóng chuyện của nhà họ Giang, trên mặt đầy vẻ phấn khích.
Đúng lúc đang không có chuyện gì để tám, thì người nhà họ Trương lại đến.
Đây không phải là mưa đúng lúc sao?
Không muốn bị chê cười, ăn cơm tối xong, mẹ Giang đã đưa hai vợ chồng nhà họ Trương đi nghỉ ngơi.
Lúc đầu bọn họ không vui, nhưng bây giờ cha Giang và Giang Xuyên đều ở đây, hai người cũng không dám làm ầm ĩ.
“Tối nay để Tiểu Bảo ngủ chung với chúng tôi đi, thằng bé lớn như thế, còn chưa được ngủ với ông bà nội bao giờ.”
Mẹ Giang cầu còn không được, nhưng đứa bé không muốn.
Khóc đến mức sắp lật tung cả nóc nhà.
Mẹ chồng Trương lại nói mấy lời quái gở, ý trong lời nói đều là trách nhà họ Giang dạy hư đứa bé, khiến đứa bé quên mất nguồn cội.
Cha Giang và Giang Xuyên vốn không nói nhiều, lúc này dĩ nhiên cũng không so đo với mẹ chồng Trương.
Càng để ý đến bà ta, bà ta lại càng được đà.
Còn không bằng cứ để bà ta nói, chán thì thôi, đỡ phiền.
“Bà sui gia, sau này lúc trông thằng bé, bà kể chuyện nhà họ Trương cho thằng bé nghe nhiều một chút, ít nhất cũng để thằng bé biết mình là con cháu nhà ai, sang năm chúng tôi tới, cũng không như vậy nữa."
"Nếu không tôi và ông nhà tôi sẽ rất đau lòng."
Nói xong, bọn họ vào nhà nghỉ ngơi.
Không rửa mặt rửa chân gì cả.
Mẹ Giang không ngừng tự an ủi mình, chỉ cần chịu đựng bọn họ một đêm thôi, ngày mai là có thể đuổi bọn họ đi rồi.
Sau đó, bà ta trừng mắt nhìn Giang Xuyên: "Nhìn con đi, toàn chọc phải người gì đâu không."
Giang Xuyên lúng túng sờ mũi: “Con không ngờ bọn họ lại khó đối phó như vậy.”
"Lúc con quyết định làm việc tốt, nên suy nghĩ đến hậu quả này rồi."
Giang Xuyên không nói nữa, lúc đó anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy một mình Đỗ Vãn Thu nuôi con rất đáng thương.
Bây giờ nhìn lại, là anh ta đã nghĩ quá đơn giản.
Hoặc là nói, anh ta đã đánh giá quá cao năng lực của mình.