"Còn có Tiêu Thanh Như, trước kia mẹ vốn tưởng nó là một đứa bé ngoan, bây giờ xem ra, nó cũng là một người trở mặt không biết người."
Giang Xuyên cau mày nói: "Mẹ, chuyện này thì liên quan gì đến Thanh Như? Mẹ đừng có đội nồi cho người ta."
"Gì mà không liên quan?"
"Con không biết hôm nay nó nói bóng nói gió gây ra nhiều rắc rối thế nào đâu, con cứ chờ xem, hai người kia nhất định phải hút đủ m.á.u trên người con, họ mới chịu rời đi."
Giang Xuyên mím môi, nếu đây là điều Thanh Như muốn thấy, vậy thì cô đã thành công.
Bây giờ anh ta chẳng hạnh phúc chút nào cả.
Nằm mơ cũng muốn trở về như trước.
Trở lại lúc ở bên cô.
...
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi thành phố.
Vì phải mua nhiều thứ, đi xe đạp không tiện, nên Hứa Mục Chu đã mượn xe của cha vợ.
Tiêu Thanh Như ra ruộng rau nhổ mấy cây củ cải trắng, cộng thêm hai quả bí đỏ, dự định mang cho Tống Viện.
Trường học không thể trồng rau, để ăn cũng rất phiền phức.
Dù sao thì lái xe cũng tiện, cô có thể ghé qua gặp cô ấy.
Chuẩn bị xong, hai người ra ngoài.
Gặp được nhóm người Giang Xuyên, Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, lẽ nào bọn họ đi tìm Đỗ Vãn Thu à?
Nhớ đến tin đồn chị dâu Ngô nói, Tiêu Thanh Như cũng muốn đi tham gia náo nhiệt.
"Vui thế cơ à?"
"Vui chứ, lâu rồi chúng ta chưa vào thành phố."
Khoảng thời gian này Hứa Mục Chu rất bận, có rất ít thời gian dành cho Tiêu Thanh Như.
Trên mặt người đàn ông đầy vẻ áy náy: "Chờ được nghỉ phép anh sẽ ở bên em, không đi đâu cả."
Tiêu Thanh Như cười nói: “Anh cũng không phải là kẹo da trâu, cứ dính lấy em làm gì?"
"Anh chỉ thích dính em."
Nếu không phải làm việc, Hứa Mục Chu cảm thấy mình có thể ở bên vợ hai tư trên hai tư giờ.
Khóe mắt và chân mày Tiêu Thanh Như đều mang theo nụ cười, cô ngả người ra sau, bảo Hứa Mục Chu tập trung lái xe, còn mình thì nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Mặc dù xe vụt qua rồi biến mất, nhưng mẹ chồng Trương vẫn nhìn thấy bọn Tiêu Thanh Như.
"Tôi nhớ cái đồng chí nam lái xe đó, năm ngoái đến viện gia chúc, cậu ta còn giúp đồng chí Tiêu hù dọa tôi."
Nhắc đến chuyện xấu hổ trong quá khứ, mẹ chồng Trương không hề xấu hổ chút nào: “Tiểu Giang, bây giờ bọn họ kết hôn rồi à?”
Giang Xuyên nuốt nước bọt, ừ một tiếng.
Mẹ chồng Trương cười nói: “Không phải người xưa nói, trai tài gái sắc ư? Thằng bé kia nhìn rất xứng đôi với đồng chí Tiêu.”
Trái tim của Giang Xuyên vô thức bị đ.â.m một đao.
Trước kia, người khác cũng khen anh ta và Thanh Như như vậy.
Tiếc là bây giờ, cô đã trở thành vợ của người khác, ngay cả làm bạn bọn họ cũng không làm được.
Mẹ chồng Trương không biết quan hệ giữa Giang Xuyên và Tiêu Thanh Như, liên tục khen Hứa Mục Chu may mắn, có thể lấy được con gái của tư lệnh.
Bà ta vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Giang Xuyên.
Không biết người này nghĩ như thế nào, lại thích Đỗ Vãn Thu.
Cái món hàng lỗ tiền, ham ăn lười làm đấy, ở dưới quê rất ít người chịu cưới cô ta.
Nếu không phải còn có ít nhan sắc, lúc đầu cũng không vào được cửa nhà họ Trương.
Mẹ chồng Trương cũng có chút khâm phục Đỗ Vãn Thu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đã kết hôn sinh con, còn có thể gả cho Giang Xuyên, bản lĩnh lớn thật.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu biết Giang Xuyên dễ lừa như vậy, bà ta đã đưa con gái mình đến đây rồi.
Như vậy, tình hình chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Mẹ chồng Trương càng nghĩ càng hối hận, ánh mắt nhìn Giang Xuyên cũng giống như đang nhìn người coi tiền như rác.
Rốt cuộc vì sao cậu ta lại nhìn trúng Đỗ Vãn Thu chứ?