Bởi vì thời gian đến không phù hợp, lúc bọn họ đến trường Tống Viện đang dạy.
Tiêu Thanh Như không làm phiền giờ lên lớp của cô ấy, cất đồ vào bếp, đứng ở cửa đưa mắt ra hiệu với cô ấy, rồi rời đi.
Xe chạy qua một con đường quê.
Ven đường là ruộng đồng, người trong đội sản xuất đang làm việc.
Tiêu Thanh Như nhìn thấy Tần Bắc, còn có cả một cô gái đi sau lưng.
Mắt cô khẽ động, có vẻ như là một thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải.
Tiêu Thanh Như liên tục tự nhủ mình, tốt nhất là không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, kẻo phản tác dụng.
Nhưng Tống Viện là bạn của cô, bảo cô ngoảnh mặt làm thinh, cô không làm được.
Cũng giống như trước đây, Tống Viện hết lần này đến lần khác xung đột với Giang Xuyên, chỉ để bảo vệ cô.
Lúc đó Tống Viện có thể lựa chọn làm người ngoài cuộc, nhưng cô ấy không làm như vậy.
Tương tự, Tống Viện không phải là người khác, Tiêu Thanh Như không thể nào không quan tâm được.
"Dừng xe, anh đợi em một lát."
Hứa Mục Chu đạp phanh nói: “Vợ, sao thế?”
"Tìm người đó có chút việc."
Theo tầm mắt của cô, Hứa Mục Chu nhìn thấy Tần Bắc, anh biết đó là người trong lòng của Tống Viện.
Lần trước từng gặp lướt qua ở công xã.
Ưu điểm lớn nhất của Hứa Mục Chu là trí nhớ tốt, vả lại Tiêu Thanh Như thân với với Tống Viện, anh đương nhiên có ấn tượng với Tần Bắc.
"Cần anh đi cùng em không?"
"Không cần đâu, em sẽ quay lại ngay."
"Được."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như xuống xe, đi thằng về phía Tần Bắc.
Những người làm việc trên đồng rối rít đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Thanh Như.
Đồng chí nữa này có lai lịch như thế nào? Lại có thể đi xe hơi.
Chắc không phải là lãnh đạo ở đơn vị nào chứ?
Nhưng nhìn trẻ quá, trông không giống lắm.
Càng lạ, mọi người lại càng tò mò, ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn vào Tiêu Thanh Như.
Không một ai là không mang theo dò xét.
Cô sợ sự xuất hiện của mình, khiến mọi người nghĩ đến Tống Viện.
Tiêu Thanh Như mỉm cười bắt chuyện với mấy người gần đó.
Cô khoác áo quân đội, diện mạo lại xinh đẹp, tự nhiên có rất nhiều người sẵn sàng nói chuyện với cô.
Nhân cơ hội này, Tiêu Thanh Như bịa chuyện nói: “Trước đây tôi mua ít hồng khô ở nhà đồng chí Tần, ăn rất ngon. Năm nay tôi muốn mua thêm một ít để ăn tết, nghe nói anh ấy làm việc ở đây, nên tôi mới đến tìm."
Người này lén nhìn Tần Bắc, nhỏ giọng nói: "Đừng giao thiệp với anh ta, sẽ không tốt cho đồng chí đâu."
Tiêu Thanh Như chỉ vào Hứa Mục Chu đang đứng ở bên cạnh xe: “Không sao đâu, chồng tôi cũng ở đây, nhưng anh ấy khá kiệm lời, nên chỉ có tôi ra nói chuyện cùng đồng chí Tần."
Hứa Mục Chu mặc đồng phục, dáng vẻ ngay thẳng, ngay cả người này cũng không dám nhìn anh.
Người này gật đầu liên tục: “Đồng chí, lần sau muốn mua hồng thì có thể đến nhà tôi. Nhà tôi có hai cây hồng, một năm có thể trồng được rất nhiều hồng.”
"Được, lần sau tôi sẽ tìm ngài."
Hỏi địa chỉ nhà của người này xong, Tiêu Thanh Như tiếp tục đi về phía Tần Bắc.
Du Vãn nhìn Tiêu Thanh Như, trong mắt mang theo cảm giác nguy cơ.
Người này là ai?
Có quan hệ gì với Tần Bắc?
Ngắn ngủi mấy giây, vở kịch lớn đã diễn ra trong đầu Du Vãn.
Lẽ nào người này cũng có tình cảm với Tần Bắc?
Dù sao cũng chưa từng nghe nhà họ Tần có thân thích "tai to mặt lớn" như vậy.
Tiêu Thanh Như lờ đi ánh mắt của Du Vãn, đứng cách Tần Bắc một mét.
Cô nhàn nhạt nói: "Đồng chí Tần, tôi có chuyện muốn tìm đồng chí, đồng chí có thể cho tôi xin hai phút không?"
Bây giờ tác phong của nam nữ bị kiểm soát nghiêm ngặt, nếu không muốn bị người ta bàn tán, thì không thể che che giấu giấu.
Vì vậy, Tiêu Thanh Như không để Tần Bắc nói chuyện với cô ở nơi ít người.
Mặc dù có người làm việc gần đó, nhưng chỉ cần bọn họ khống chế âm lượng, không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.