Tống Viện dạy học xong, nhìn thấy đồ Tiêu Thanh Như mang đến cho mình.
Khóe miệng cô ấy cong lên, trừ gia đình ra, chỉ có chị em tốt nhớ đến mình như vậy.
Nghe nói năm nay bọn họ về Bắc Kinh ăn tết, Tống Viện thầm nghĩ trong đầu, hay là cô ấy gom một ít đặc sản quê nhà cho chị em tốt của mình.
Táo tàu rất ngon, Thanh Như có thể tự mình ăn, hoặc có thể mang về Bắc Kinh làm quà.
Bởi vì không biết bọn Tiêu Thanh Như sẽ xuất phát vào ngày nào, Tống Viện nghĩ tốt nhất nên thu xếp chuyện này càng sớm càng tốt.
Hai ngày nữa người nhà sẽ đến thăm cô ấy, đến lúc đó nhờ người nhà mang đồ về cho Tiêu Thanh Như.
Quyết định xong, Tống Viện bắt đầu nấu ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ăn cơm xong, cô ấy sẽ qua nhà người có táo trong làng, hỏi han một chút.
Ăn một mình rất đơn giản, chỉ cần hấp lại bánh bao hồi sáng chưa ăn hết, xào thêm một đĩa củ cải trắng là xong.
Tống Viện cơm nước xong, người bận rộng ngoài đồng cũng tan làm.
Không lãng phí thời gian nữa, Tống Viện qua thẳng nhà đội trưởng.
Giải thích mục đích đến của mình xong, vợ đội trưởng đưa cho cô ấy một túi táo đỏ phơi khô.
Tống Viện đưa tiền cho vợ đội trưởng, nhưng bà không nhận.
"Cô Tống, sau này mong cô chiếu cố thằng nhóc nhà tôi một chút, nếu nó không nghe lời, cô có thể dùng gậy gỗ đánh nó, tôi và cha nó không có ý kiến gì."
Tống Viện nào dám đánh trẻ con, cũng không thể chiếm hời nhà người ta.
Cô ấy cười nói: "Cái này là tôi mua giúp bạn của tôi, cậu ấy đưa tiền và phiếu cho tôi, thím mau nhận đi ạ."
"Bạn của cô Tống cũng là bạn của chúng tôi, cho bạn 2kg táo cũng chẳng tính là gì, dù sao cũng là của nhà trồng, chúng tôi không tốn một xu nào."
"Vậy cũng không được, đơn vị của bạn tôi yêu cầu rất nghiêm ngặt, nếu nhận đồ miễn phí của thím, sẽ phải viết kiểm điểm."
Vợ đội trưởng biết gia thế bối cảnh nhà Tống Viện, nghĩ một chút, cũng biết bạn của cô ấy là người như thế nào.
"Được, vậy tôi nhận."
Cô ấy trả tiền và phiếu dựa theo giá cả của xã cung ứng.
Người nhà đội trường đều đã về, Tống Viện không ở lại lâu, sợ mình làm chậm trễ bữa cơm nhà người ta.
"Cô Tống, ăn cơm xong hẵng rồi đi."
"Thím, tôi ăn rồi, bọn thím ăn đi, tôi đi trước."
Đứng ở cổng nhìn Tống Viện rời đi.
Sau đó, vợ đội trưởng vào trong phòng, túm tai con trai rồi lôi ra ngoài.
"Không phải bình thường con nghịch nghợm lắm à, giống như hỗn thế ma vương ấy, cô giáo đến một cái, lại trốn cái gì?"
"Mẹ, đau quá, đau! Thả con ra!"
"Bảo con chào cô Tống con không làm, thiếu đánh đây mà."
"Con sợ cô Tống."
"Cô Tống đánh con?"
"Không có."
"Cô Tống mắng con?"
Cậu bé vẫn lắc đầu: “Cũng không.”
"Vậy con sợ cái gì?"
Cậu bé giải cứu cái tai khỏi mẹ ruột: "Dù sao con cũng sợ cô."
Đội trưởng buồn cười nói: "Có lẽ đây là bản tính của trẻ con rồi, hồi nhỏ anh cũng sợ thầy cô."
Vợ đội trưởng hỏi: "Anh từng đi học ư?"
"Sao anh lại chưa từng đi học chứ? Không đi học làm sao anh biết chữ."
"Không phải là lớp xóa nạn mù chữ thôi sao? Xem anh đắc ý chưa kìa."
"Đó cũng là đi học."
Hai mươi năm trước, người khác đều ở đây sống đần độn qua ngày, ông đã đi học lớp xóa nạn mù chữ, đội trưởng cảm thấy mình có ý thức giác ngộ rất tốt.
"Nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, bận rộn qua khoảng thời gian này là có thể nghỉ ngơi rồi."
Vợ đội trưởng lên tiếng, tất cả mọi người trong nhà đều phải nghe theo sắp xếp.
Lúc đến gần trường học, Tống Viện gặp Tần Bắc.
Vốn cô ấy muốn giống như mọi khi, làm như không thấy.
Nhưng đối phương đã tiến lên một bước, chặn đường cô.
"Cô Tống."
"Có chuyện gì?"
Thái độ của cô ấy quá mức lạnh lùng, trong lòng Tần Bắc cảm thấy chua xót, tất cả việc này đều là do anh ấy gây ra.
"Tôi đã nói rõ ràng với Du Vãn rồi, tôi không thích cô ấy, cũng sẽ không làm việc giúp cô ấy nữa, càng không chấp nhận sự theo đuổi của cô ấy.”