Mặc dù chưa đến mức yêu Tần Bắc, nhưng Du Vãn vẫn cảm thấy lòng mình bị tổn thương.
Cô ta có thể nhìn ra, Tần Bắc khác với hầu hết đàn ông.
Anh ấy không phải là một người đàn ông nông cạn.
Từ việc anh ấy một mình nuôi em trai, mà không hề oán thán một câu nào, có thể nhìn ra được, anh ấy rất có trách nhiệm.
Tuy rằng điều kiện của nhà họ Tần không tốt, nhưng Du Vãn có thể chắc chắn, người phụ nữ gả cho Tần Bắc sẽ rất hạnh phúc.
Đây cũng là lý do tại sao cô ta vừa đến đội sản xuất không lâu, đã có cảm tình với Tần Bắc.
Chóp mũi Du Vãn chua xót, dù sao cô ta cũng theo đuổi anh ấy lâu như vậy, không thể nào một chút tình cảm cũng không có.
Cô ta muốn cố gắng thêm chút nữa.
"Anh cũng nói anh và cô ấy không thể, vậy anh ở bên em không phải vừa tốt sao?"
Tần Bắc lắc đầu: "Ở bên cô rồi thì tôi không có tư cách thích cô ấy nữa."
Câu này lập tức chọc Du Vãn tức đến bật khóc.
"Tần Bắc, anh thật sự rất quá đáng!"
Thứ như nước mắt, chỉ có tác dụng với người yêu thương mình.
Tần Bắc nhìn nước mắt của Du Vãn, không có chút cảm giác gì cả.
"Đồng chí Du, mong sau này cô đừng làm phiền tôi nữa."
Du Vãn khóc rồi bỏ đi, tin rằng người phụ nữ vừa rồi chính là người Tần Bắc thích.
Nếu không tại sao người phụ nữ kia vừa tới, thái độ của Tần Bắc đối với cô ta lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?
Trong lòng Du Vãn khổ sở muốn chết, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng phải chịu uất ức như vậy bao giờ.
Tần Bắc thà trông mong một người không có khả năng, cũng không muốn ở bên cô ta.
Cô ta tệ đến thế à?
Tại sao Tần Bắc lại không thích cô ta chứ?
Nhìn thấy Du Vãn khóc, người gần đó trố mắt nhìn nhau.
Lẽ nào Tần Bắc lại từ chối cô ta à?
Đây là thanh niên trí thức từ Thượng Hải đến, là người thành phố hàng thật giá thật.
Hơn nữa lại xinh đẹp, có học thức.
Được đồng chí nữ như vậy theo đuổi, nói mộ tổ tiên nhà họ Tần bốc khói xanh* cũng không quá đáng, nhưng Tần Bắc lại không chịu đồng ý, đầu óc người này có vấn đề gì rồi à?
*Ý chỉ người nào đó đột nhiên phát tài, hay được việc gì đó hết sức may mắn.
Nhưng điều này, có phải là nói cơ hội của bọn họ đã đến rồi không?
Thế là mấy đồng chí nam độc thân tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng cũng có hai người dũng cảm tiến lên giúp Du Vãn làm việc.
Tần Bắc vùi đầu vào công việc của mình, không có chút phản ứng nào.
Anh ấy không thích Du Vãn, cũng không có khả năng ở bên cô ta, người khác muốn theo đuổi cô ta hay không, không liên quan gì đến anh ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Tần Bắc, Du Vãn khóc càng thương tâm hơn.
Đúng lúc đó, chiếc xe jeep lại chạy qua đường, Du Vãn không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc cô ta đã đã thua người phụ nữ đó ở chỗ nào?
Lẽ nào gái tân, còn không sánh bằng một người phụ nữ đã có chồng ư?
Tiêu Thanh Như liếc nhìn gương chiếu hậu mấy lần, có thể thấy rõ mấy người xung quanh Du Vãn.
Cô không biết Tần Bắc sẽ lựa chọn như thế nào, mấy lời nên nói cô đã nói rồi, nếu còn xen vào nữa, sẽ thật sự vượt quá giới hạn mất.
Cô lấy một quả hồng từ trong túi ra, cắn một miếng.
Hương vị rất ngon, rất ngọt.
“Vợ, anh cũng muốn ăn.”
Tiêu Thanh Như nghi ngờ liếc nhìn Hứa Mục Chu, từ khi nào người này lại có hứng thú với mấy thứ này?
"Không được ăn trong khi lái xe."
Hứa Mục Chu: "... "
Anh đạp phanh, nắm lấy cổ tay đang cầm quả hồng của Tiêu Thanh Như, cắn một miếng.
"Ngọt ghê."
Mặt Tiêu Thanh Như đỏ lên: “Chỗ anh ăn là chỗ em cắn qua rồi."
"Ăn nhiều lần như thế rồi, anh không để ý đâu."
Người đàn ông hài lòng, tiếp tục lái xe chạy.