Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 176

Người đi rồi, Tiêu Thanh Như thầm nhìn lướt một vòng xung quanh.

Chắc chắn không ai nghe được giọng nói của bọn họ, lúc này mới hỏi thẳng vào vấn đề: "Đồng chí Tần, đồng chí nghĩ thế nào về Tống Viện?"

Ánh mắt Tần Bắc nhất thời trầm xuống: "Cô muốn nói cái gì?"

Tiêu Thanh Như không vòng vo: “Nếu anh không thể ở bên cô ấy, cũng không thể từ chối lòng tốt của những cô gái khác, vậy thì đừng làm mấy chuyện tự khiến mình cảm động, trông rất rẻ tiền và vô trách nhiệm."

Tần Bắc biết cô đang ám chỉ cái gì.

"Chuyện xảy ra ở phòng bếp, là bởi vì cảm ơn cô Tống giúp em trai tôi, nhân tiện xin lỗi cô ấy, khi đó thái độ của tôi không tốt."

Đây là lần đầu tiên Tần Bắc nói một hơi nhiều lời như vậy, điều này không phù hợp với tính cách của anh ấy.

"Anh tin mấy lời này à?"

Tần Bắc mím chặt môi, không nói gì.

Tiêu Thanh Như cười khẽ một tiếng: "Cậu ấy không cần lời cảm ơn của anh, nếu anh lựa chọn trốn tránh vấn đề, thì đừng làm phiền cậu ấy nữa, đây là lời cảm ơn tốt nhất."

"Tống Viện là bạn thân nhất của tôi, tôi hiểu tính cách của cậu ấy, cậu ấy phiền nhất là loại đàn ông nửa vời."

"Đồng chí Tần, anh muốn cậu ấy ghét anh à?"

Tiêu Thanh Như không muốn nói thêm nữa: “Nếu như anh muốn ở bên cô gái thanh niên trí thức Thượng Hải kia, tôi tin Tống Viện sẽ chúc phúc cho anh, mong anh có thể một lòng một dạ, làm người đừng có quá tham lam."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Bắc muốn nói, anh ấy không có hứng thú với Du Vãn, anh ấy đã cố gắng giữ khoảng cách với đối phương, nhưng Du Vãn vẫn quấn lấy anh ấy không buông.

Có điều anh ấy còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Thanh Như đã quay người rời đi.

Lại có người hỏi cô: "Không mua hồng khô hả?"

"Nhà họ Tần muốn giữ lại ăn, thím, cháu muốn đổi với thím 5 cân, được không ạ?"

"Được được, nhà thím cách đây không xa, các cháu về nhà với thím một chuyến, đúng rồi, thím phải đi báo với đội trưởng một tiếng đã."

Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, Tần Bắc vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Đầu óc anh ấy rối bời, nhưng anh ấy hiểu ý của Tiêu Thanh Như.

Đối phương cho anh ấy hai lựa chọn.

Một, anh ấy có thể tiếp tục thích Tống Viện, nhưng phải thu dọn sạch sẽ người bên cạnh, nếu không ngay cả tư cách thầm thích Tống Viện anh ấy cũng không có.

Hai, nếu anh ấy muốn tiếp tục qua lại với Du Vãn, sau này, phải chặt đứt hoàn toàn niệm tưởng với Tống Viện.

Không được tiếp cận cô ấy nữa.

Tần Bắc không cảm thấy Tiêu Thanh Như quá đáng, ngược lại còn cảm thấy vui mừng thay Tống Viện.

Bạn của cô ấy, đang hết lòng đối tốt với cô ấy.

Nhìn thấy đám người Tiêu Thanh Như rời đi, Du Vãn lại lê tới.

"Cô ta đã nói gì với anh? Tại sao anh lại giống như mất hồn thế?"

Trong nháy mắt, Tần Bắc đã có lựa chọn.

Anh ấy biết, mình với Tống Viện là không thể.

Nhưng anh ấy vẫn muốn tiếp tục thích cô ấy, giống như trước đây vậy.

Nếu như ngay cả phần tình cảm này cũng vứt bỏ, vậy thì thế giới này của anh ấy thật sự không còn một tia sáng nào nữa.

Anh ấy trịnh trọng nói: “Đồng chí Du, mong sau này cô sẽ cách xa tôi ra một ít, đừng nói theo đuổi tôi nữa, tôi có người mình thích rồi, cùng cô là không thể nào."

Vẻ mặt Du Vãn rạn nứt: "Người anh thích là cô ta à? Cô ta đã kết hôn rồi, người đàn ông kia là chồng của cô ta."

Đương nhiên, Tần Bắc không thể nói Tống Viện ra: “Không phải cô ấy, người tôi thích đang ở trong thành phố, tôi biết mình không xứng với cô ấy, nên mới không theo đuổi, đồng chí Du, mong cô đừng làm khó tôi."

Thái độ của Tần Bắc không còn lạnh tanh như trước kia nữa.

Nhưng chính vì như vậy, Du Vãn mới hiểu giờ khắc này anh ấy đang nghiêm túc như thế nào.

Có thể chính anh ấy cũng không biết, khi nhắc đến người mình yêu, trong mắt anh ấy có ánh sáng.

Không giống như trước kia, đôi mắt đầy sương lạnh.

Bình Luận (0)
Comment