Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Mua cho hai vị trưởng bối mỗi người một bộ quần và một đôi giày.
Không cần phiếu, nhưng giá cao hơn gấp đôi.
Tiêu Thanh Như không cảm thấy tiếc, cha mẹ chồng đối với cô rất tốt, cô sẵn sàng tiêu tiền cho bọn họ, cũng cố gắng để hiếu thuận họ.
Lùi một bước mà nói, tiền lương của Hứa Mục Chu nằm ở trong tay cô, người tốn tiền là con trai họ, cô cũng không phải là người không biết điều, còn có thể nói cái gì?
Kể từ khi Hứa Mục Chu lớn, đây là lần đầu tiên anh mua quần áo cho cha mẹ.
Trước đây toàn là đưa thẳng tiền cho họ, để họ tự mua.
Nhưng người thế hệ trước quen tiết kiệm, mỗi lần về nhà nghỉ phép, đều thấy bọn họ vẫn mặc quần áo cũ.
Bây giờ có vợ, Hứa Mục Chu mới phát hiện trước kia mình đã làm sai.
Anh không nên đưa tiền, rồi cái gì cũng không tâm.
Mua luôn quần áo, đồ ăn, đồ uống cho bọn họ, sẽ hiệu quả hơn là đưa tiền cho họ.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, quả nhiên vẫn là phụ nữ chu đáo hơn.
"Vợ, cảm ơn em."
Tiêu Thanh Như bị anh làm cho mắc cỡ: "Đây không phải là việc em nên làm sao?"
Trên đời này làm gì có chuyện nên hay không nên.
Trong lòng Hứa Mục Chu biết, vợ đặt cha mẹ anh ở trong lòng, nên mới có thể chuẩn bị thỏa đáng như vậy.
Có thể cưới được người phụ nữ tốt như vậy, là may mắn của anh.
Ở nơi đông người, Tiêu Thanh Như bị ánh mắt của anh làm cho xấu hổ.
Cô nhớ tới một chuyện khác: “Mẹ bảo mua thịt dê, để làm thịt dê khô, không biết bây giờ còn mua được thịt tươi không.”
Hứa Mục Chu nhìn đồng hồ, bây giờ mới có mười giờ sáng: "Còn kịp, quả thực không kịp thì có thể nhờ người giúp lấy một ít."
Tiêu Thanh Như phiền muộn nhíu mày: “Đáng lẽ chúng ta nên đi mua thịt trước.”
Hứa Mục Chu an ủi cô: “Đều giống nhau cả, cũng không mất bao nhiêu thời gian hết."
"Vậy chúng ta đi nhanh lên."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong thành phố có một con phố chuyên bán thịt dê, có cả thịt sống lẫn thịt chín.
Đi nơi khác rồi, muốn mua thịt dê cũng khó.
Lúc Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đến, đã có rất nhiều người đang xếp hàng mua thịt dê.
Thời tiết lạnh, Hứa Mục không nỡ để Tiêu Thanh Như chịu lạnh.
"Em đợi ở trong xe đi, anh sẽ quay lại ngay."
"Cũng được."
Tiêu Thanh Như đưa cả tiền lẫn phiếu cho Hứa Mục Chu, phiếu thịt đủ mua năm cân thịt dê.
Năm cân thịt, đối với nhiều người mà nói, có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thời đại này, có thể mua một ít thịt trong dịp lễ tết, đã là không tệ rồi.
Nếu không phải Hứa Mục Chu có đãi ngộ tốt, dù có tiết kiệm cả năm, Tiêu Thanh Như cũng không tiết kiệm được nhiều phiếu thịt như vậy.
Trước khi xuống xe, Hứa Mục Chu nhấc mấy quả hồng ở ghế sau đặt lên ghế phụ, rồi nói: “Nếu chán thì cứ ăn.”
Tiêu Thanh Như lườm anh một cái, nói: “Em không phải trẻ con, muốn ăn thì sẽ tự mình lấy."
Hứa Mục Chu không nói gì, chỉ sờ đầu Tiêu Thanh Như một cái, sau đó xuống xe đi xếp hàng.
Anh ăn mặc chỉnh tề, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của người khác.
Có người chủ động để anh chen hàng, nhưng Hứa Mục Chu từ chối.
Anh đứng cuối hàng, khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
Người vốn đang đứng cong vẹo bất giác đứng thẳng người lên.
Tiêu Thanh Như ló đầu nhìn Hứa Mục Chu, giống như có thần giao cách cảm, Hứa Mục Chu quay đầu nhìn lại.
Còn cười với Tiêu Thanh Như một cái.
Người xung quanh càng cảm thấy đáng sợ hơn, người này tuy lạnh lùng nhưng khá thuận mắt.
Những người đến sau Hứa Mục Chu, khi xếp hàng, cũng cố gắng giữ khoảng cách vừa phải với anh.
Tiêu Thanh Như ở trên xe nhìn thấy thì vui vẻ.
Không khỏi không thừa nhận, vẻ ngoài của người đàn ông nhà mình quả thực rất dọa người.
Lúc đầu cô cũng rất sợ Hứa Mục Chu, mỗi lần anh đến nhà, cô đều không dám nhìn anh.
Nhưng sau khi tiếp xúc rồi cô mới nhận ra, đánh giá con người qua vẻ bề ngoài là sai lầm.
Thật ra Hứa Mục Chu rất dịu dàng.
Cũng rất thân thiện với người khác.
Tiêu Thanh Như chống cằm nhìn Hứa Mục Chu, càng nhìn càng cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối.
Chưa kể đến cái khác, chỉ riêng vẻ ngoài thôi đã rất hấp dẫn rồi.