Tiêu Thanh Như vô cùng đồng ý với câu này, khi còn trẻ, suy nghĩ của cô rất đơn giản, chỉ cần tâm đầu ý hợp là có thể ở bên nhau.
Trải qua nhiều chuyện, giờ cô mới hiểu rõ, chuyện nam nữ không hề dễ dàng như vậy.
Sau khi lưỡng tình tương duyệt, còn phải xem người đàn ông đó có trách nhiệm hay không, rồi xem tính cách gia đình anh ta, cuối cùng mới cân nhắc có nên tiến xa hơn hay không.
Khi đó cô quá ngu ngốc, không suy nghĩ nhiều, coi nhà họ Giang như người nhà đối đãi.
Bây giờ nhìn lại, thật sự không đáng giá.
Nói chuyện này nhiều dễ khiến lòng người buồn bực, dì Tống dừng đề tài này lại.
"Táo tàu này cháu nhớ ăn nhé, dì về nhà đây."
"Dì ăn cơm xong rồi hẵng đi ạ, cháu nấu sắp xong rồi."
Dì Tống xua tay: "Không cần đâu, không cần đâu, dì ăn rồi."
Sau khi tiễn người đi, Tiêu Thanh Như cầm hai quả táo đỏ, rửa sạch rồi đưa cho Hứa Mục Chu một quả.
Tự đáy lòng cảm thán một câu: "May mà người em gả là anh."
Người đàn ông nghiêm túc sửa lại: “Cưới được em, anh mới là người may mắn."
Thầm mến trở thành sự thật, còn có người nào may mắn hơn anh ư?
Hứa Mục Chu nghĩ là không.
Anh cúi đầu hôn lên má Tiêu Thanh Như: “Tiền cơm tối nay.”
"Thầy Hứa lấy việc công làm việc tư thì trả thế nào?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Anh không phải là nhà từ thiện, không làm chuyện làm ăn lỗ vốn."
Vừa nói chuyện, cơm tối đã làm xong.
Cháo bí đỏ, ăn kèm với rau xào, ăn rất đơn giản.
Trước kỳ nghỉ hàng năm, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đều rất bận rộn.
Càng bận rộn thì thời gian càng trôi nhanh.
Nháy mắt đã đến ngày bọn họ trở về Bắc Kinh ăn tết.
Lúc này Tiêu Hoài Thư cũng đã có quyết định, anh ấy muốn cùng đôi vợ chồng trẻ đến Bắc Kinh ăn tết.
"Cha, mẹ, năm nay con không thể đón tết cùng cha mẹ, chờ con đi Bắc Kinh về, con sẽ mua quà về cho cha mẹ, xem như là xin lỗi."
Cha Tiêu xua tay nói: "Con không ở, nhà càng yên bình, trên đường đi nhớ chăm sóc tốt cho em gái con."
"Cần gì đến lượt con chăm sóc."
Cha mẹ Tiêu đều vô cùng tán thành, con rể của họ rất chu đáo, có thằng bé rồi, bọn họ không cần phải lo lắng gì nữa.
Mẹ Tiêu đưa quà tết đã chuẩn bị sẵn cho Tiêu Hoài Thư: “Con đi Bắc Kinh, còn phải phiền ông bà sui gia tiếp đãi con, đến lúc đó con nghe ngoãn chút, đừng có gây rắc rối đấy."
Khóe miệng Tiêu Hoài Thư giật giật: “Con có phải trẻ con đâu, gây rắc rối gì được chứ?"
"Sắp đến giờ rồi, đi nhanh đi." Cha Tiêu thúc giục.
Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu chào tạm biệt hai vị trưởng bối, cất đồ đạc vào cốp xe, rồi ngồi lên hàng ghế sau.
Tiêu Hoài Thư ngồi bên ghế lái phụ, tài xế đưa bọn họ vào thành phố đón tàu.
"Trên đường đi nhớ chú ý an toàn, đến nơi thì gọi điện cho cha mẹ."
"Con biết rồi."
Tiêu Thanh Như vẫy tay nói: "Cha mẹ mau về nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
Cha Tiêu mẹ Tiêu đứng ở cửa nhìn chiếc xe rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như không ở nhà đón năm mới, lúc này hai vợ chồng mới có cảm giác chân thực, con gái họ thực sự đã kết hôn rồi.
"Chúng ta về nhà thôi."
Cha Tiêu hỏi: “Tết này chúng ta ăn gì thế?"
“Bọn trẻ không có ở nhà, em cũng lười nấu nướng, ăn bánh bao thôi.”
Cha Tiêu thầm kêu khổ trong lòng, ở trong lòng vợ, vẫn là con quan trọng hơn.
"Vậy em muốn ăn gì, anh làm cho em."
"Anh không thạo nấu nướng, làm cũng chẳng ngon."
Mẹ Tiêu không nói còn không sao, nói một cái đã kích hoạt lòng háo thắng của chồng.
"Không phải lúc em sinh con anh đã giặt giũ và nấu ăn sao? Bây giờ làm lại, thật ra thì cũng đơn giản."
Mẹ Tiêu không nhịn được cười: “Vậy em muốn chọn món.”
"Em cứ chọn tùy thích, yên tâm."
Không làm khó ông, cuối cùng mẹ Tiêu chọn món sủi cảo.
Khi ăn vẫn cần nhiều người mới ngon miệng.
Bọn họ chỉ có hai người nên chẳng cần màu mè, đợi bọn trẻ trở về, ăn một bữa thật to cũng được.