Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như xa nhà, có lẽ vì chuyến đi này rất ý nghĩa nên cô thật sự mong chờ.
Cô lên xe lửa khá suôn sẻ và tìm được khoang của mình.
Bọn họ mua vé giường nằm, có hai giường dưới và một giường trên.
Để thuận tiện hơn thì Hứa Mục Chu đã để Tiêu Thanh Nhu ngủ ở giường dưới, nhưng cô từ chối.
“Em muốn ngủ ở giường trên để có tầm nhìn rộng hơn chút, lúc nào thấy chán có thể nằm giường ngắm phong cảnh.”
“Tay vịn thang rất hẹp nên việc lên xuống giường không tiện.”
“Không sao, em sẽ cẩn thận chút, không ngã được đâu.”
“Nhưng nằm giường dưới an toàn hơn.”
“Nhưng em muốn ngủ giường trên.”
Cặp vợ chồng son cứ anh một câu cô một câu ngọt như mía lùi, Tiêu Hoài Thư thấy răng bắt đầu đau nhức, ngủ giường trên với giường dưới gì mà chả giống nhau?
Thấy hai vợ chồng họ cứ lời qua tiếng lại liên tục, anh ấy không nhịn được bèn chen lời.
“Lúc nhỏ con bé nghịch ngợm lắm, còn dám trèo lên cây đào tổ chim kìa, con bé muốn ngủ giường trên thì cứ để nó ngủ đi.”
Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Hoài Thư bằng ánh mắt hình viên đạn, anh bỗng hối hận vì đã dẫn anh ấy đi cùng.
Nếu không thì hai vợ chồng bọn họ đã có thể tự do thể hiện tình cảm rồi, tốt biết bao.
Tiêu Hoài Thư tặc lưỡi: “Tôi là anh vợ cậu đấy, để ý thái độ chút đi.”
Hứa Mục Chu nói một câu nhàm chán, sau đó cũng không thèm để ý Tiêu Hoài Thư.
Anh đỡ Tiêu Thanh Như trên giường: “Tranh thủ bây giờ xe chưa có người, em có thể ngủ một giấc.”
“Hai người cũng ngủ đi, dù sao giờ cũng không có việc gì.”
“Ừm, em ngủ trước đi.”
Hứa Mục Chu lấy chiếc chăn bông tự mang ra đắp lên người Tiêu Thanh Như, sau đó lại đắp chiếc áo khoác quân trang của mình lên chiếc chăn kia, bấy giờ anh mới thấy hài lòng.
Anh đưa lưng về phía Tiêu Hoài Thư, đặt một nụ hôn lên mặt Tiêu Thanh Như.
“Tiểu Hứa à, tôi không mù.”
Hứa Mục Chu xoay người đáp với điệu bộ bình tĩnh: “Thì sao? Người tôi vừa hôn là vợ tôi mà.”
Tiêu Hoài Thư trơ mắt nhìn em gái mình bị tên đàn ông chó má hôn, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Muốn đ.ấ.m người quá!
Nhưng người ta là vợ chồng hợp pháp, có giấy tờ chứng minh đàng hoàng, anh ấy như vậy có vẻ hơi cứng nhắc.
Sau cùng Tiêu Hoài Thư chọn im lặng.
Vì sợ lại nhìn thấy những hình ảnh không nên nhìn, anh ấy nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng Tiêu Hoài Thư lại trở mình, đưa lưng về phía họ.
Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười, dùng ánh mắt ý bảo Hứa Mục Chu khiêm tốn chút.
Ai ngờ người đàn ông lại vờ như không nhận được tín hiệu từ cô, còn cố tình chu môi ra hôn cô.
Sợ phát ra âm thanh, Tiêu Thanh Như còn không dám cử động.
Ý cười hiện hữu trong đôi mắt Hứa Mục Chu, anh chỉ khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô rồi rời đi ngay.
Vợ anh da mỏng dễ ngại, nếu anh làm gì quá mức chắc chắn sẽ bị “trừng phạt”.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vậy nên tốt hơn hết là chấp nhận nó.
“Có việc gì thì gọi anh.”
“Ừ ừ, anh mau ngủ đi.”
Mặt Tiêu Thanh Như đỏ ửng, cô thật sự không ngờ Hứa Mục Chu lại to gan như vậy.
Tiêu Thanh Như khẽ ngẩng đầu nhìn về phía anh trai mình.
Cũng may là Tiêu Hoài Thư đưa lưng về phía họ.
Cái điệu bộ lén lút của cô khiến Hứa Mục Chu buồn cười: “Mau ngủ đi.”
Đôi mắt Hứa Mục Chu lộ rõ vẻ uy hiếp, như đang muốn nhắn nhủ cô: Không ngủ thì anh sẽ hôn em.
Tiêu Thanh Như sợ đến mức vội nhắm nghiền hai mắt.
Hứa Mục Chu đứng bên cạnh nhìn mấy phút, sau đó anh ngồi xuống giường dưới.
Anh lấy một cuốn sổ ra viết vẽ gì đó.
Trước đó anh đã hứa với vợ là sẽ đưa cô đi khắp nơi vui chơi, cả đưa cô đi ăn vịt quay mới nướng nhưng tới bây giờ anh mới thực hiện được.
Vậy nên anh phải lên kế hoạch thật kỹ càng, tranh thủ tạo cơ hội cho vợ ăn chơi ra trò, chỉ có thế thì chuyến đi này mới đáng giá.
Giống như lời Hứa Mục Chu nói, yêu một người là bạn sẽ không kìm được lòng mà muốn mang lại những điều tốt nhất cho người đó, đây là bản năng.
Dù là không có ai dạy dỗ, anh cũng muốn cố gắng hết sức để đối xử tốt với Tiêu Thanh Như.