Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 190

Tiêu Thanh Như trợn mắt, lúc đang nhìn xung quanh thăm dò lại phát hiện Hứa Mục Chu đang nghiêm túc viết gì đó.

Chỉ cần được ở bên cạnh anh, dù đi đâu, dù thứ chờ đợi bọn họ có là gì chăng nữa, Tiêu Thanh Như vẫn không hề sợ hãi.

Cô lại nằm xuống lần nữa, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, từ từ nhắm mắt.

Lúc này, xe lửa bắt đầu chuyển bánh, tiếng loảng xoảng leng keng vang lên, Tiêu Thanh Như mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Xe lửa dừng ở trạm mấy lần, mãi đến tận giữa trưa vẫn không có hành khách nào vào khoang của bọn họ.

Bởi vậy nên Tiêu Thanh Như ngủ rất ngon.

Lúc Tiêu Hoài Thư cầm bữa cơm trưa nóng hổi quay lại cô vẫn chưa tỉnh.

Hứa Mục Chu đứng bên mép giường nhìn cô một lúc lâu, băn khoăn không biết có nên đánh thức cô dậy ăn cơm hay không.

“Để con bé ngủ đi, lúc nào dậy thì ăn.”

Nếu là trước đây thì Hứa Mục Chu sẽ làm như vậy thật, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, vợ anh còn phải uống thuốc nữa.

Kết quả là anh còn chưa băn khoăn xong, Tiêu Thanh Như đã tỉnh.

Cô duỗi tay trong mơ mang, định ôm Hứa Mục Chu theo thói quen.

Người đàn ông lập tức tiến lại gần, vỗ nhẹ lên chiếc chăn bông trên người cô, trông hai bọn họ vô cùng thân mật.

“Tiêu Thanh Như, mau dậy nhanh đi, anh sắp ăn hết thịt rồi.”

Giọng nói của Tiêu Hoài Thư đã đưa mọi người trở về thực tại.

“Mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ.”

Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu bằng ánh mắt ấm ức.

Đêm hôm trước bọn họ thu dọn hành lý tới tận khuya, ấy vậy mà cô còn bị tên nhãi này lôi kéo làm tận hai hiệp, cuối cùng là sáng dậy mới thiếu năng lượng.

Hứa Mục Chu sờ mũi, giả vờ ho khụ khụ mấy tiếng: “Ăn cơm xong rồi ngủ tiếp, bọn anh sẽ không quấy rầy em.”

Tiêu Thanh Như nằm trên giường một lúc, cuối cùng mới thò người xuống một cách khó khăn.

Hứa Mục Chu đi lấy nước ấm.

Sau khi lau mặt bằng khăn lông nóng, cô mới tỉnh táo hơn chút.

Tiêu Hoài Thư trêu chọc: “Em rể đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng, rất biết cách chăm sóc người khác.”

Đột nhiên Tiêu Hoài Thư lại có suy nghĩ rằng em gái nhà mình gả cho Hứa Mục Chu cũng không thiệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù tuổi hơi lớn chút, nhưng ít ra Hứa Mục Chu rất yêu thương em gái anh ấy.

Tốt hơn thằng nhóc Giang Xuyên kia gấp nhiều lần.

Bữa trưa của bọn họ có cơm và món kho, có thịt thà đầy đủ, là mẹ Tiêu chuẩn bị cho bọn họ.

Trước khi ăn họ cho hộp cơm bằng nhôm vào nước nóng đun, mặc dù không ăn thua lắm nhưng vẫn tốt hơn là ăn nguội.

Có rất nhiều người ngồi trong xe lửa chỉ có thể gặm lương khô, điều kiện của họ đã là tốt lắm rồi.

Tiêu Thanh Như ăn không hết một hợp cơm, vì thế cô đã chia cho Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư mỗi người một ít.

“Bắt đầu từ chiều nay chúng ta sẽ ăn màn thầu.” Tiêu Hoài Thư nói.

Đây là lần đầu tiên em gái xa nhà, mặc dù biết cô có thể chịu được khổ nhưng Tiêu Hoài Thư vẫn rất đau lòng.

Nghĩ kỹ mới thấy lấy chồng xa thật sự rất bất tiện.

Cũng may là Hứa Mục Chu ở Tây Bắc, nếu không bọn họ muốn gặp Thanh Như cũng khó.

“Anh, chúng em có mang bánh bao chay, màn thầu để ngày mai ăn.”

“Tuyệt, mặc dù không phải bánh bao thịt nhưng vẫn thơm hơn màn thầu nhiều.”

Ăn xong, Hứa Mục Chu chịu trách nhiệm rửa hộp cơm.

Sau khi rửa sạch hộp cơm, anh lại giục Tiêu Thanh Như uống thuốc.

Tiêu Hoài Thư thấy khó hiểu: “Thanh Như bị sao à? Sao phải uống thuốc?”

Chuyện đó chỉ có hai vợ chồng bọn họ với mẹ Tiêu biết, giờ tình hình của Tiêu Thanh Như đã có chuyển biến tốt hơn, vậy nên họ không nói cho Tiêu Hoài Thư nghe sự thật.

Chủ yếu là sợ Tiêu Hoài Thư nổi giận lại đi tìm Giang Xuyên tính sổ.

Dù đánh thắng hay thua thì người bất lợi vẫn là bọn họ.

Tiêu Thanh Như trả lời mà mặt không đổi sắc: “Thuốc bổ điều hoà cơ thể thôi.”

“Anh dễ bị lừa thế à?”

“Thuốc điều hoà cơ thể thật mà, không tin anh cứ đọc hướng dẫn.”

Tiêu Hoài Thư thật sự cầm tờ hướng dẫn lên xem, nhưng chỉ hiểu được nửa.

Thấy Hứa Mục Chu không có phản ứng gì đặc biệt nên cuối cùng anh ấy cũng tin đây là thuốc điều hoà cơ thể nữ giới.

Nếu không chắc chắn thằng nhóc này sẽ cưng Thanh Như lên tận mây xanh.

Bình Luận (0)
Comment