Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 198

Hứa Mục Chu ngồi ở bên cạnh Tiêu Thanh Như, anh chôn vài củ khoai tây vào trong lỗ lò. Sau khi khoai tây đã được nướng chín, có thể trộn lẫn để ăn, hoặc là trực tiếp chấm nước ăn cũng được, đây cũng được xem là một món ăn phụ.

Thấy mẹ Hứa lại xào thịt, Tiêu Hoài Thư trêu ghẹo nói: "Mấy món ăn này không khỏi quá ngon rồi. Trong khoảng thời gian này, con không có huấn luyện, mẹ chớ có nuôi béo con. Nếu không thì sau khi quay về con lại phải giảm béo nữa."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Hứa bị anh ấy chọc cười, nói: "Quanh năm suốt tháng khó có được một kỳ nghỉ dài hạn, tất nhiên là con phải ăn uống cho đầy đủ rồi."

Bởi vì muốn nghênh đón bọn họ về nhà ăn Tết, trong một năm qua, cha Hứa và mẹ Hứa đều không chút ăn thịt nào mà để dành lại phiếu thịt.

Mục đích của bọn họ là muốn cho cô con dâu có thể ăn được thịt mỗi ngày trong mấy ngày nghỉ Tết này.

Nếu còn chưa đủ thì đi ra chợ đen để mua thêm thịt.

Vợ chồng trẻ khó có dịp được về nhà một lần, người lớn bọn họ chỉ muốn để cho hai vợ chồng ăn nhiều một chút là tốt rồi.

Tay nghề nấu nướng của mẹ Hứa rất tốt, nấm tai mèo xào thịt thơm đến nỗi chịu không được, dù đứng ở trong sân cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.

Có người đến tận cửa, lần theo mùi thơm mà đi vào trong phòng bếp.

"Hôm nay còn không phải là Tết, vậy mà mọi người đã ăn thịt rồi."

Mẹ Hứa đã quá quen với những vị khách không mời mà tới và còn lựa giờ cơm để đến nhà như thế.

Không còn cách nào khác, trong cuộc sống này khó tránh khỏi sẽ gặp phải mấy người không có mắt nhìn như thế.

Đám người cười hỏi: "Đây không phải là bọn nhỏ đã về nhà rồi hay sao? Đang bày tiệc chiêu đãi bọn họ à."

"Công xưởng của mọi người đã phát phúc lợi rồi sao?"

"Đúng, phát rồi."

"Thật ghen tị với mấy người, nhà có hai người kiếm tiền." Giọng điệu của người hàng xóm chua chát nói: "Không đúng, là bốn người kiếm tiền. Với điều kiện trong nhà ông Hứa mấy người, dù nhà của những người khác có thúc ngựa cũng đuổi không kịp."

Đầu năm nay, tiền lương của một công nhân có thể nuôi sống cả nhà.

Người trong nhà họ Hứa đều có công việc, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết điều kiện trong nhà bọn họ tốt đến nhường nào.

"Con cái thành đạt, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn." Mẹ Hứa nói như vậy.

"Đầu năm nay, công việc đều rất hỗn loạn như mớ củ cải vậy. Nếu không có cách thì không thể thành công được đâu."

Mẹ Hứa cũng phụ họa: "Đây cũng là chuyện chẳng còn cách nào khác. Có điều, nếu giao việc cho một kẻ suốt ngày chơi bời lêu lỏng ở bên ngoài thì người đó cũng không làm được."

Nghe xong lời nói này, hàng xóm luôn cảm thấy mẹ Hứa đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Tròng mắt đảo một vòng, người đó đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Hai người dự định khi nào về hưu đây? Nếu không thì bán lại công việc cho nhà của tôi đi. Dù sao thì con trai và con dâu của nhà này đều có thể kiếm tiền, hai người chỉ cần ở nhà dưỡng lão. Chuyện gì cũng không cần phải làm, hai người đều có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp."

Mẹ Hứa liếc mắt, đáp: "Tôi và ông Hứa còn chưa tới năm mươi tuổi mà, chúng tôi không về hưu đâu."

Hàng xóm gấp đến độ vỗ đùi, nói tiếp: "Có phải là bà bị ngốc hay không? Sau này, con dâu của bà mang thai, hưởng thụ niềm vui gia đình, tốt đẹp biết bao nhiêu."

Ban đầu, Hứa Mục Chu không tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng khi nhắc đến vấn đề sinh con, ánh mắt của anh khẽ thay đổi.

"Thím, chúng tôi sắp ăn cơm rồi. Ngài đi về nhà trước đi."

Thái độ của anh rất lạnh nhạt làm cho những người hàng xóm đến thăm nhà đột nhiên khẽ giật mình.

Bà ta làm sao có thể quên được rằng trước kia người này chính là một nỗi đau đầu đã không ít lần đánh nhau với lũ trẻ ở trong con hẻm.

Lúc năm tuổi, anh đã đánh đứa con trai của bà ta rụng mất chiếc răng cửa. Bây giờ, cái răng đó cũng đâu có mọc lại.

Bà ta ngượng ngùng cười nói: "Đi thôi, mọi người ăn cơm trước đi. Thím sẽ không quấy rầy mọi người nữa."

Mẹ Hứa ngoài miệng cười nhưng trong không cười, nói: "Đi thong thả, chúng tôi không tiễn."

"Không cần tiễn, không cần tiễn."

Liếc nhìn ánh mắt Hứa Mục Chu thêm một cái, người hàng xóm cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rét tới nơi.

Tính tình của người này thật lớn, không phải là bà ta chỉ mới nói hai câu buôn dưa lê thôi sao? Có cần phải trở mặt, không quen biết như vậy hay không?

Chỉ mất mấy giây đồng hồ, đám người đó nhanh chân rời khỏi cửa nhà họ Hứa.

Mẹ Hứa cho là bọn họ không muốn sinh con, an ủi: "Sinh con hay không sinh con là do hai đứa con tự quyết định. Lúc trước, chúng ta đã thống nhất chuyện này ngay từ đầu rồi, không cần phải để ý tới lời nói của người khác."

Sự kiện kia Tiêu Thanh Như đã sớm tiêu tan, mà lại khoảng thời gian này điều trị đến không tệ, nàng cảm xúc không có nhạy cảm như vậy.

Mấy chữ "sinh con" không hề khơi gợi được một cơn gợn sóng nào ở trong lòng của cô.

Bình Luận (0)
Comment