Đến khi ba người đi về nhà, những người kéo đến nhà họ Hứa đã giải tán cả rồi.
Tiêu Hoài Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Trong nồi đã đun xong nước nóng, con tắm nước nóng xong mới đi ngủ cho đỡ mệt mỏi."
"Mẹ à, sau này loại chuyện này chính chúng ta đến liền tốt, ngài đừng quá nuông chiều chúng ta."
Mẹ Hứa cười nói: "Đều là con cái ở trong nhà, thỉnh thoảng làm một chút cũng không có gì."
Lúc này, trời đã tối, mặc dù bà ấy còn nghĩ ở lại với bọn họ lâu thêm một chút, nhưng mẹ Hứa cũng biết thời gian không thích hợp.
Sau khi dặn dò thêm hai câu, bà ấy quay về phòng.
Rạng sáng, bà ấy còn phải đi ra ngoài xếp hàng để mua đồ nữa, nên nghỉ ngơi sớm một chút.
Lần này, Tiêu Hoài Thư biết điều, anh ấy uống chút nước nóng xong là rời đi ngay, không cho Hứa Mục Chu có cơ hội ghét bỏ mình.
Trong phòng bếp chỉ còn Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.
"Em muốn gội đầu trước rồi mới tắm sau."
"Được, em gội đầu ở trong phòng bếp đi, nhiệt độ ấm áp hơn và đổi nước cũng thuận tiện hơn."
Tiêu Thanh Như không có ý kiến, chờ cô gội đầu xong mới dọn dẹp trong phòng bếp là được.
Sau khi cầm những vật dụng dùng để gội đầu, Hứa Mục Chu phụ trách tưới nước cho Tiêu Thanh Như cũng sẵn tiện xoa bóp da đầu giúp cô luôn.
Hai người phối hợp ăn ý, chưa đến mười phút đã gội đầu xong.
Dùng khăn mặt quấn tóc ướt cho Tiêu Thanh Như, anh nói: "Vợ à, em quay về phòng chờ trước đi."
"Vất vả cho anh rồi."
"Không có việc gì, chỉ cần thưởng cho anh là được."
Lời này vừa thốt ra, Tiêu Thanh Như lập tức chạy ra khỏi phòng bếp.
Hứa Mục Chu không nhịn được bật cười, anh cũng không có ăn thịt người, sao cô chạy còn nhanh hơn thỏ như thế chứ?
Trước khi bọn họ quay về Bắc Kinh, hai vợ chồng nhà họ Hứa đã chuẩn bị những nhu yếu phẩm hằng ngày cho bọn họ.
Ga trải giường, đệm chăn, chậu rửa mặt, ấm đun nước, tất cả đều là đồ mới cả.
Ngoài ra, còn có một cái bồn gỗ lớn có thể dùng để tắm rửa.
Mặc dù tắm rửa ở trong phòng ngủ không thuận tiện bằng phòng tắm riêng ở trong phòng, nhưng chịu đựng một chút vẫn có thể.
Pha nước ấm xong, Hứa Mục Chu để Tiêu Thanh Như đi tắm trước.
"Anh đi ra bên ngoài chờ đi."
"Không đi."
Hứa Mục Chu từ chối rất nhanh: "Bên ngoài rất lạnh."
Mặc dù đã trao đổi sâu qua vô số lần, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng ở trước mặt Hứa Mục Chu.
"Anh cứ đứng ở đây nhìn chằm chằm vào em thì làm sao em tắm được?"
"Anh nhắm mắt lại, em đừng sợ."
"Em mới không tin chuyện ma quỷ của anh."
Hứa Mục Chu cười một tiếng: "Thật ra, anh cũng không tin chính mình."
Tiêu Thanh Như: “..."
Tay trực tiếp lột sạch sẽ cô, anh nói: "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, anh chà lưng giúp em."
Tiêu Thanh Như muốn mắng chửi người, nhưng cô lại sợ tiếng chửi sẽ bị lọt ra ngoài nên chỉ có thể trừng mắt liếc Hứa Mục Chu.
Cô quay lưng lại để anh kỳ lưng cho mình.
Mặc dù bồn gỗ lớn hơn gấp mấy lần so với chậu rửa mặt bình thường, nhưng vóc dáng của Tiêu Thanh Như không được tính là nhỏ nhắn xinh xắn. Lúc này, cô ngồi ở trong bồn gỗ có vẻ không đủ chỗ, chân chỉ có thể gác lên thành bồn chìa ra bên ngoài.
Giọt nước thuận làn da trơn bóng trượt xuống, cuối cùng nó biến mất không còn tăm tích.
Anh mắt của Hứa Mục Chu tối đi, m.á.u nóng trong thân thể bắt đầu sôi trào.
Động tác tay càng dịu dàng hơn.
"Hứa Mục Chu, em chỉ để cho anh kỳ lưng, không có yêu cầu anh làm cái khác."
Hứa Mục Chu á một tiếng, nói: "Anh muốn vượt mức hoàn thành nhiệm vụ."
Anh nương theo đôi chân thon dài lần mò lên trên, người đã nói sẽ giúp chà lưng cho cô đã xoa toàn thân Tiêu Thanh Như.
Đợi đến khi nước bắt đầu nguội, Hứa Mục Chu lo rằng Tiêu Thanh Như sẽ lạnh. Lúc này, anh mới vớt người từ trong nước ra.
Anh lau khô nước ở trên người cô rồi nhét cô vào trong chăn.
"Tóc còn chưa có khô."
Tiêu Thanh Như giãy dụa muốn ngồi dậy, Hứa Mục Chu đè bờ vai của cô không cho cô bò ra khỏi chăn, anh nói: "Em chuyển sang nằm nghiêng đi, anh lau khô tóc giúp em."
Một cái khăn lông khô được đặt ở mép giường, Tiêu Thanh Như lập tức dịch người qua đó.
Cô vừa cười vừa nói: "Đồng chí Hứa, cách phục vụ của anh có thể chấm chín mươi điểm."
Khóe miệng của người đàn ônh cong lên: "Vì sao không phải là điểm tuyệt đối?"
"Cho anh một khoảng điểm để tiến bộ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được rồi, anh sẽ tiếp tục cố gắng trong lúc tăng ca, tranh thủ để đạt được chín mươi lăm điểm."
Tiêu Thanh Như cười đến nỗi thân thể cũng run rẩy, cô nói: "Anh có thể đứng đắn một chút hay không, đừng có chuyện gì cũng đều bẻ cong sang phương diện kia."