Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 202

Hứa Mục Chu giả bộ như không biết, anh hỏi lại: "Phương diện kia là phương diện gì?"

"Hứa Mục Chu!"

Tiêu Thanh Như đập lên giường một cái, hạ giọng nói: "Anh lại ngứa da."

"Có một chút, em gãi cho anh sao?"

Hứa Mục Chu cố ý trêu đùa cô, anh cảm thấy dựa theo tính cách thẹn thùng của vợ mình, có thể cô sẽ đỏ mặt hoặc cũng có thể sẽ cố ý không để ý tới mình.

Không ngờ rằng Tiêu Thanh Như ngồi dậy, cô cười ranh mãnh nói: "Đến đây, em gãi cho anh."

Cô vươn tay ra véo mặt của Hứa Mục Chu.

Không kịp chuẩn bị bất ngờ tác động vào thị giác, làm cho m.á.u nóng trên toàn thân đều dũng mãnh dồn về một chỗ.

Ánh mắt Hứa Mục Chu tối sầm lại, anh kìm kẹp tay của Tiêu Thanh Như đặt ở trên cái gối.

Động tác của anh đầy bá đạo, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng: "Vợ ơi, anh muốn."

Tiêu Thanh Như hơi bối rối, vừa rồi không phải vẫn còn đang đùa giỡn hay sao, sao đột nhiên bọn họ lại đi đến bước này vậy?

Dùng tay không được, cô chỉ có thể dùng chân đạp Hứa Mục Chu, nói: "Anh còn chưa có tắm nữa."

"Anh lập tức đi ngay đây."

Trọng lượng ở trên người bỗng nhiên biến mất, Tiêu Thanh Như nằm lỳ ở trên giường, trêu ghẹo nói: "Anh không lau khô tóc giúp em sao?"

"Lau chứ, anh lập tức tới đây."

Sau khi vật lộn để tắm nhanh nhất có thể, Hứa Mục Chu phóng lên giường.

Cánh tay dùng sức đặt Tiêu Thanh Như ngồi ở ngang hông của mình, anh nói: "Vợ à, phân công và hợp tác hiểu không?"

Tiêu Thanh Như chớp mắt, nói: "Không hiểu."

"Không sao cả, để anh dạy cho em."

Hứa Mục Chu đang ở độ tràn trề sinh lực, chỉ cần Tiêu Thanh Như chưa tới kỳ kinh nguyệt, mỗi ngày ít nhất bọn họ phải giao lưu một lần.

Trên xe lửa, không tiện để hành động. Hiện tại, vất vả lắm mới có thời gian và không gian nên tất nhiên là anh muốn bù lại cho những lần không làm trước đó.

Lòng bàn tay mơn trớn đôi môi đang cắn chặt của Tiêu Thanh Như, anh nói: "Hiệu quả cách âm ở trong nhà tốt hơn nhiều so với nhà ngang."

Tiêu Thanh Như rên rỉ nhưng cô vẫn không có cách nào buông ra.

Sợ cô tự làm mình bị thương, Hứa Mục Chu càng không ngừng hôn và trấn an cô.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thanh Như từ trong n.g.ự.c Hứa Mục Chu tỉnh lại.

Toàn thân hơi đau nhức, cả người giống như bị ép khô vậy.

Cô tức giận đạp bắp chân của Hứa Mục Chu một cái.

Người đàn ông phản xạ có điều kiện kẹp lấy chân của cô, anh mơ hồ tỉnh lại, hỏi: "Vợ à, sao vậy?"

"Anh cứ nói thử xem nào?"

"Có phải là eo của em không thoải mái không? Để anh xoa em cho em nha."

Sáng sớm, Tiêu Thanh Như cũng không dám để anh xoa eo cho mình. Nếu s.ú.n.g lại nổ thì cô có muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc đâu.

Cô cong chân lên, dùng đầu gối ngăn cách khoảng cách giữa hai người, nói: "Sau này, em cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng câu nói ma quỷ của anh nữa."

Một lần rồi lại một lần, anh chỉ biết lật lọng thôi.

Hứa Mục Chu thân mật xoa đầu Tiêu Thanh Như, anh nói: "Anh không muốn lừa em đâu, chỉ trách ý chỉ của anh không sử dụng được."

Cái cảm giác vui sướng khi gặm xương thật khó cưỡng lại một khi bạn đã được trải nghiệm qua.

Anh không nhẹ không nặng xoa eo giúp Tiêu Thanh Như. Lúc ở viện gia chúc, anh cũng không dám làm gì quá đáng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thứ nhất là cách âm không tốt.

Thứ hai là vợ của anh phải đi làm.

Nếu làm chuyện kia quá nhiều, đối với cô mà nói, đó chính là gánh nặng.

Bởi vì hiện tại là kỳ nghỉ nên Hứa Mục Chu mới dám phóng túng một lần.

Hai người ở trong phòng nói chuyện, cho đến khi có tiếng động ở trong viện. Lúc này, cả hai mới rời giường.

Cha Hứa và mẹ Hứa từ bên ngoài trở về, trong giỏ xách chứa đầy nguyên liệu nấu ăn. Hơn nửa đêm, bọn họ đã đi ra ngoài mua rồi.

Lúc này trời vừa mới tờ mờ sáng, lúc về đúng lúc phải chuẩn bị điểm tâm.

"Thanh Như, sao con lại dậy sớm như thế?"

"Con ngủ đủ liền dậy."

Sau khi rửa mặt, Tiêu Thanh Như giúp làm cơm.

Mẹ Hứa không đành lòng để cô làm việc nhà, nhưng nếu cứ tiếp tục từ chối thì có vẻ như không thân thiết. Thế là bà ấy giao nhiệm vụ nhặt rau sống cho Tiêu Thanh Như.

Hứa Mục Chu cũng không có rảnh rỗi. Dựa theo sự căn dặn của mẹ mình, anh làm thịt con gà đã nuôi nửa năm ở trong nhà.

Tiêu Hoài Thư ở một bên hỗ trợ.

Nhiều người nên phân chia công việc ra làm rất nhanh. Đợi đến khi gà hầm xong, điểm tâm cũng đã nấu xong.

"Hôm nay nói không chừng là sẽ có buổi biểu diễn ở trong công viên. Tiểu Mục, lát nữa ăn cơm xong, con dẫn Thanh Như ra ngoài dạo chơi đi. Buổi chiều, hai đứa con về sớm một chút. Khoảng ba giờ chiều, chúng ta sẽ ăn cơm, ban đêm còn có sủi cảo nữa."

Hứa Mục Chu cũng có dự định như vậy, anh gắp một cái màn thầu cho Tiêu Thanh Như, nói: "Em ăn nhiều một chút, nếu không sẽ đói bụng."

Nhìn thấy con trai của mình quan tâm vợ như thế, mẹ Hứa cũng cảm thấy vui vẻ ở trong lòng.

Đôi vợ chồng trẻ chung sống hạnh phúc mỹ mãn thì cả cái gia đình lớn này mới có thể hòa thuận được.

Đây chính là trạng thái tốt nhất của hôn nhân.

Bình Luận (0)
Comment