Mặc dù không muốn mang bóng đèn, nhưng để lại một mình Tiêu Hoài Thư ở trong nhà cũng không thích hợp.
Thế là, Hứa Mục Chu miễn miễn cưỡng cưỡng dẫn theo người ra khỏi cửa.
Trong lòng anh mặc niệm đây là anh vợ của mình, anh phải chiêu đãi thật tốt với anh ấy. Lúc này, con xúc động chán ghét người của anh mới được khống chế.
"Ặc, có phải là không muốn để cho tôi đi theo hay không?"
Hứa Mục Chu gật đầu, đáp: "Xem ra cậu cũng biết bản thân là bóng đèn."
"Cậu không muốn để cho tôi đi theo, tôi không thể không đi theo hai người."
"Cậu chính là người không có mắt nhìn, cũng chỉ có tôi và Thanh Như không chê bai cậu mà thôi."
Tiêu Hoài Thư bị chọc giận quá mà bật cười, nói: "Lừa gạt em gái của tôi vừa muốn hất tôi ra, không có cửa đâu!"
Tiêu Thanh Như bị chọc cười. Lời nói này giống như hai người bọn họ có quan hệ không thể nói rõ vậy.
Cô chế nhạo: "Em có cảm giác bản thân hơi dư thừa. Nếu không thì hai người tự mình đi chơi, được không? Em sẽ không quấy rầy hai người đâu."
Xung quanh không có ai, Hứa Mục Chu ôm bả vai của Tiêu Thanh Như, giam cầm cả người cô lại, anh nói: "Ai muốn đi chơi với cậu ta chứ?"
"Em nhìn thấy hai người ở chung một chỗ rất vui vẻ."
"Em nhìn lầm rồi."
"Chậc chậc chậc, ban đầu ai là người tốt nhất trên thế giới này đối với tôi? Bây giờ, nhìn thấy tôi không có giá trị lợi dụng nên trở mặt không nhận người rồi à."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ, Tiêu Hoài Thư cũng đã tỉnh táo lại. Xưa nay, Hứa Mục Chu sẽ không đến nhà người khác ăn cơm, vì sao mỗi lần mình mời thì anh đều sẽ đồng ý.
Mà mỗi lần tới nhà mình, anh đều mang theo quà nữa.
Đó là chồn chúc tết gà, không có ý tốt gì đâu.
Hứa Mục Chu hào phóng thừa nhận: "Xem ra cậu còn rất tự mình biết rõ nữa."
Tiêu Hoài Thư tức giận đến mức muốn so tài một phen với Hứa Mục Chu ngay tại đây.
Sau đó, anh ấy lại xem xét thấy em gái ruột của mình đang hết sức vui mừng, Tiêu Hoài Thư thật sự đau lòng mà.
Đầu tiên là anh ấy dẫn sói vào nhà, sau đó anh ấy lại bị cặp đôi này bắt nạt. Ở trên đời này, còn có tên anh vợ nào thảm hại hơn anh ấy nữa sao?
Bởi vì muốn "trả thù" bọn họ, Tiêu Hoài Thư quyết định sẽ bám theo sau bọn họ như hình với bóng nguyên cả ngày, không cho phép Mục Chu lén lút ăn đậu hủ!
Dường như đã nhận ra suy nghĩ của anh ấy, Hứa Mục Chu ném cho anh ấy một ánh mắt, anh nói: "Thiếu nợ là phải trả, đừng ép tôi ngày mai phải phá hư."
"Ác độc! Xem như cậu lợi hại!" Tiêu Hoài Thư nghiến răng nghiến lợi, anh ấy không có cách nào chống lại đối phương.
Bị người khác nắm bắt được điểm yếu rồi lấy ra uy hiếp, sau đó Tiêu Hoài Thư không có gây rối nữa.
Dù anh ấy có nhìn thấy Hứa Mục Chu lén lút nắm tay của em gái mình, anh ấy cũng chỉ có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt.
Anh lại càng không ngừng mặc niệm rằng bọn họ là vợ chồng đàng hoàng, có nắm tay nhau thì đã sao?
Không hề có một chút vấn đề nào cả!
Tiêu Thanh Như càng không ngừng nhìn lén Tiêu Hoài Thư, ở trước mặt anh ruột, cô vẫn nên khiêm tốn một chút.
Dù sao đây cũng là một trưởng bối.
"Nhìn anh làm gì?"
"Không thể nhìn anh sao?"
"Có thể nhìn chứ."
Chỉ có điều, anh ấy sắp bị ánh mắt sắc như d.a.o của Hứa Mục Chu đ.â.m chết...
Tiêu Thanh Như muốn đi rất nhiều chỗ, Hứa Mục Chu dẫn đi đến những nơi cách nhà không xa.
Bắc Kinh rất lớn, đi dạo trong một ngày cũng không hết.
Bọn họ phải ở nhà hơn hai mươi ngày, nhưng nơi còn chưa đặt chân đến có thể quay lại sau này khi có thời gian.
Lúc quay lại Bắc Kinh, Hứa Mục Chu cũng mang theo máy chụp ảnh về bởi vì anh muốn chụp nhiều ảnh cho vợ của mình ở khắp nơi trong lúc đi chơi.
Thế là, Tiêu Hoài Thư thành thợ chụp ảnh cho hai vợ chồng bọn họ, không phải đang chụp ảnh thì chính là đang chụp ảnh ở trên đường.
Hứa Mục Chu đột nhiên cảm thấy việc mang cái bóng đèn cũng không sao cả. Dù sao nhiều khi nó có thể phát huy được tác dụng.
Chơi ở bên ngoài suốt nửa ngày, thấy đã đến giờ về nên bọn họ bắt xe buýt về nhà.