Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 204

Bắc Kinh không hổ là thủ đô, diện mạo tổng thể của nó đẹp hơn mấy lần so với Tây Bắc.

Nó nhộn nhịp, phồn vinh, ngay cả người đi ở trên đường cũng toát ra sức sống hăng hái và phát triển mạnh mẽ.

Tiêu Thanh Như đột nhiên nói: "Sau này, khi chúng ta về hưu, chúng ta có thể quay về Bắc Kinh dưỡng lão."

Hứa Mục Chu hơi kinh ngạc nói: "Anh còn tưởng rằng em sẽ không được rời bỏ được Tây Bắc."

"Hai chuyện này không hề xung đột nhau, em không nỡ rời đi bởi vì từ nhỏ em đã sống ở nơi đó. Nghĩ đến Bắc Kinh bởi vì điều kiện ở đây tốt hơn nhiều về mọi mặt và phù hợp để sinh sống."

Mỗi người đều có tâm tư ích kỷ của riêng mình, Tiêu Thanh Như không có vĩ đại như vậy. Chỗ nào sống thoải mái và hài lòng thì đi chỗ đó, cô cảm thấy suy nghĩ này cũng không có vấn đề gì cả.

Hứa Mục Chu xoa đầu của cô, nói: "Chỉ cần người một nhà cùng ở một chỗ, sống ở đâu cũng như nhau thôi."

Anh đã quyết định xong rồi, đợi cha mẹ về hưu, anh sẽ đón bọn họ đến sống ở Tây Bắc.

Nếu như bọn họ không thể thích ứng được hoàn cảnh ở bên kia và muốn ở lại Bắc Kinh, vậy thì anh sẽ thuê một bảo mẫu tới chăm sóc cho bọn họ.

Cha mẹ của anh đã vất vả cả một đời rồi. Sau khi về hưu, không có gì sai khi bọn họ nghỉ ngơi và hưởng thụ một chút.

Điều quan trọng nhất chính là người đã có tuổi thỉnh thoảng có thể sẽ đau đầu cảm sốt, có bảo mẫu chăm nom tương đương với việc có thêm một người giúp sức.

Nếu có tình huống khẩn cấp thì nhiều người phụ một tay cũng tốt. Như vậy, anh cũng có thể yên tâm hơn đôi chút.

Nghe thấy bọn họ nói đến đề tài này, Tiêu Hoài Thư còn sầu so đôi vợ chồng trẻ nữa.

Anh ấy và Phương Ánh Thu, một người ở Bắc Kinh, còn một người ở Tây Bắc, bọn họ thật sự có thể có tương lai hay sao?

"Anh trai, anh cố gắng một chút để tranh thủ được chuyển côn tác đến Bắc Kinh đi. Đợi cha về hưu, anh sẽ tiếp quản sự nghiệp của bọn họ, em và Hứa Mục Chu không còn là người thừa kế nữa."

Tiêu Hoài Thư thở dài, nói: "Chuyển công tác cũng không hề dễ dàng như vậy."

"Chuyện thành do người làm. Nếu anh không cố gắng thì vĩnh viễn cũng không thay đổi được hiện trạng đâu. Hơn nữa, nếu anh muốn theo đuổi đồng chí Phương thì anh phải chủ động và nỗ lực, cũng không thể trông cậy vào nữ đồng chí người ta bỏ trốn theo anh được, đúng chứ?"

"Cái này cũng không được, người khác chen nhau tiến vào Bắc Kinh, anh lại bắt cóc cô ấy ra ngoài, đây không phải là thất đức hay sao?"

Nếu như đây là sự sắp xếp của tổ chức bên trên, vậy thì nói khác rồi.

Dù sao để cho một nữ đồng chí chiều theo anh ấy, loại chuyện này Tiêu Hoài Thư làm không được.

Khi hai người ở bên nhau, bọn họ mong muốn cùng nhau muốn tiến bộ, chứ không phải là kéo người đang ở vị trí cao xuống để đạt tới một mức độ cân bằng nào đó.

Anh cũng không dám làm loại chuyện bị thiên lôi đánh như vậy đâu.

"Cho nên, anh phải càng cố gắng hơn nữa. Nếu như anh có thể đến Bắc Kinh thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề nữa."

"Cho dù đồng chí Phương không đồng ý ở bên anh thì chí ít là cô ấy cũng thật sự không thích anh, chứ không phải bởi vì sự can thiệp của yếu tố bên ngoài."

Tiêu Hoài Thư: “..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái miệng quạ đen này đang nói cái gì vậy?

Hứa Mục Chu hiếm thấy an ủi anh ấy một câu: "Năng lực của cậu không kém. Nếu như nghe rõ ràng, nhất định có thể đạt được điều mình mong muốn."

Được bọn họ an ủi như thế, Tiêu Hoài Thư cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, sự nôn nóng ở trong lòng cũng từ từ biến mất.

Anh ấy cảm thấy em gái của mình nói đúng, chỉ có đến Bắc Kinh, anh và Phương Ánh Thu mới có khả năng ở bên nhau.

Lần này, anh ấy sẽ bày tỏ tình cảm của mình cho Phương Ánh Thu biết. Cho dù đối phương có lựa chọn như thế nào, anh ấy cũng sẽ đều sẽ chấp nhận cả.

Dù sao thì việc chuyển công tác tới Bắc Kinh cũng đầy rẫy những bất ngờ, anh cũng không dám đưa ra lời đảm bảo với Phương Ánh Thu.

Tiêu Hoài Thư lộ ra vẻ mặt thản nhiên.

Chỉ cần cố gắng và phấn đấu, sẽ không còn gì phải tiếc nuối nữa.

Bình Luận (0)
Comment